Lục Thu Hạo vẫn canh giữ ngoài cửa. Anh trai từng dặn, cho lạ nhà bọn họ, cho nên Lục Thu Hạo cho rằng tới là khách, mà chằm chằm bọn họ.
Đám thanh niên trí thức chằm chằm:…
“Chúng chỉ tới mượn đồng chí Thịnh Ngọc Châu mấy quyển sách thôi, ý gì khác.” Thanh niên trí thức vội vàng giải thích với Lục Thu Hạo, nghĩ rằng vì Thịnh Ngọc Châu quá xinh , nên Lục Dữ bảo em trai canh chừng Thịnh Ngọc Châu, cũng hợp lý.
Không bọn họ sợ Lục Thu Hạo, mà sợ hiểu lầm, dẫn đến cành đẻ cành con, cuối cùng mượn sách.
Lục Thu Hạo lời nào, chỉ bọn họ chăm chú.
Thanh niên trí thức như đều cảm thấy buồn bực, thi đại học là cơ hội về thành phố duy nhất của bọn họ, bọn họ lãng phí thời gian ở chỗ .
lúc , cửa nhà mở , vốn dĩ ánh mắt của đám thanh niên trí thức sáng lên, nhưng khi thấy ngoài là Lục Dữ, ánh sáng trong mắt dần dần phai nhạt.
“Lục Dữ, thanh niên trí thức Thịnh ? Chúng tới mượn cô mấy quyển sách, thể gọi cô giúp chúng ?”
Lục Dữ ám thanh niên trí thức mắt, mấy đều là nam thanh niên trí thức cưới con gái trong thôn. Sắc mặt bỗng sa sầm xuống: “Đã cho thanh niên trí thức ở khu tập thể thanh niên trí thức mượn , nếu các mượn thì qua nơi đó mượn .”
Lục Dữ sở thích giúp niềm vui, đó do chính Thịnh Ngọc Châu cho mượn sách, Lục Dữ thể gì. bây giờ sách còn trong tay đều là sách Thịnh Ngọc Châu dùng.
Sao thể chậm trễ việc học vì đám vong ân phụ nghĩa ?
Nghe Lục Dữ , đám thanh niên trí thức lộ vẻ mặt khó xử. Bên khu tập thể thanh niên trí thức nhiều , lỡ như lan truyền chuyện lan ngoài bọn họ bây giờ?
“Không …… Thanh niên trí thức Thịnh ? Cô nhà ?” Nhìn Lục Dữ hung ác mặt, bọn họ cảm thấy thanh niên trí thức Thịnh dễ chuyện hơn.
Đặc biệt ánh mắt Lục Dữ cứ chằm chằm bọn họ, cực kỳ giống kẻ cướp vợ… Không , bọn họ ý đó, bọn họ hề bất kỳ ý đồ nào với Thịnh Ngọc Châu.
“Các là đàn ông vợ, tới tìm thanh niên trí thức Thịnh thế thích hợp lắm, hơn nữa sách của cô đều cho thanh niên trí thức trong khu tập thể mượn , khuyên các nên tranh thủ thời gian qua bên đó thì hơn, thời gian đợi .”
Lục Dữ sa sầm mặt, giọng điệu lắm, đặc biệt là ánh mắt đám , hung ác như g.i.ế.c .
Đám thanh niên trí thức cũng hổ, đúng là đồng chí Thịnh Ngọc Châu xinh thật, Lục Dữ quản nghiêm cũng thông cảm , nhưng cần thiết như chứ?
Đám dám với Lục Dữ quá nhiều, sợ lát nữa Lục Dữ hiểu lầm, nổi giận đánh bọn họ một trận thì bọn họ ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-233-deu-khong-de-choc.html.]
“Vậy… Được , chúng qua khu tập thể mượn của thanh niên trí thức khác đây.” Bọn họ tới tìm Thịnh Ngọc Châu, vì hi vọng Thịnh Ngọc Châu sẽ ngoài, bởi vì nhà Lục Dữ cách thôn khá xa, sợ khác phát hiện .
“Ừ.” Lục Dữ lạnh lùng đóng cửa , quan tâm đến chuyện của khác một chút nào.
Thấy Lục Dữ như , đám thanh niên trí thức đều cạn lời, cảm thấy quá đen đủi: “Đi thôi, dù chán ghét chửi mắng, chúng cũng nhịn, chỉ cần qua rào cản …”
Thanh niên trí thức tự an ủi lẫn , đó cùng về phía khu tập thể thanh niên trí thức.
Cố Diệp Phi
Đợi đến khi Lục Dữ và Lục Thu Hạo trở , Thịnh Ngọc Châu rửa mặt cho tỉnh táo : “Ai tới tìm em thế?”
“Đám nam thanh niên trí thức cưới vợ trong thôn, hỏi mượn sách của em, bảo bọn họ qua khu tập thể thanh niên trí thức mượn , em đừng dính bọn họ, mấy hộ thôn dân đều dễ chọc …”
Hiếm khi Lục Dữ một tràng dài như , bản thì , nhưng sợ Thịnh Ngọc Châu quá lương thiện, sợ ở nơi thấy Thịnh Ngọc Châu sẽ bắt nạt.
Đám con gái trong thôn đều là đanh đá, qua mấy lén lút qua đây, chắc chắn định một về thành phố, bỏ vợ bỏ con là việc đàn ông .
“Ừm.” Đối với lời của Lục Dữ, Thịnh Ngọc Châu hề nghi ngờ cũng gì hỏi, chỉ gật đầu, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
“Mai lên thị trấn đăng ký dự thi với em.” Lục Dữ sang chuyện khác, để Thịnh Ngọc Châu khỏi nghĩ tới chuyện của đám thanh niên trí thức .
“Vâng.” Thịnh Ngọc Châu gật đầu.
Ban đêm, trưởng thôn thấy Lục Dữ xách theo một miếng thịt tới nhà . Ông gõ tẩu thuốc ngạch cửa, ánh mắt bất ngờ: “Có chuyện gì cần tìm cứ việc thẳng, cần gì mang thịt đến?”
Đối với Lục Dữ, trưởng thôn cũng chán ghét giống khác trong thôn, quan hệ giữa ông với ông nội của Lục Dữ còn khá , đáng tiếc ngăn đám .
Vợ trưởng thôn trừng mắt lườm chồng một cái, Lục Dữ cố ý mang thịt tới gì ? Chắc chắn việc gì đó cần nhờ vả.
Sau đó bà vội vàng bước đến, nhiệt tình tươi tiếp đón Lục Dữ: “Lục Dữ , qua đây chuyện gì thế? Đều là một nhà, thể giúp chắc chắn chú thím sẽ từ chối.
Bà để ý đến ánh mắt cảnh cáo của trưởng thôn, miếng thịt đủ cho cháu trai bọn họ ăn lâu đó, gần đây vì học hành vất vả thằng bé gầy nhiều …
Khi cầm miếng thịt trong tay, nụ mặt bà còn xáng lạn hơn: “Nào nào, , đừng như thế.”
“Đại Xuân, mau mang nước tới đây. Lục Dữ tới chi, đừng đực như thế.” Vợ trưởng thôn chính là hám lợi, đây bà bao giờ nhiệt tình tiếp đón Lục Dữ như .