Dưới ánh mắt chú mục của cả nước, cuối cùng ngày thi đại học cũng đến.
Hôm đó, Thịnh Ngọc Châu gọi dậy sớm, lúc trời vẫn sáng hẳn, khí vẫn mang theo lạnh.
“Dậy thôi, lát nữa máy kéo chạy mất đó.” Lục Dữ sợ Thịnh Ngọc Châu ngủ quên, muộn giờ xe chạy, đành lòng cô rối tinh rối mù.
“Nhớ mặc thêm áo khoác.” Lục Dữ là đàn ông đang tuổi trưởng thành cảm thấy lạnh, nhưng mà bây giờ trời thu, sợ Thịnh Ngọc Châu dính lạnh ốm, sẽ ảnh hưởng đến thi cử.
Bạn trai hệ cha hiền bắt đầu online, nhiệt tình lải nhải đến mức Thịnh Ngọc Châu sắp chịu đựng nổi.
Biết Lục Dữ chỉ đang quan tâm tới , Thịnh Ngọc Châu ôm lấy , nhón mũi chân hôn lên môi Luc Dữ: “Đây là nụ hôn may mắn, sẽ giúp em thi đỗ đại học.”
Nghe thấy lời , Lục Dữ cúi đầunhìn về phía đôi môi hồng hào của Thịnh Ngọc Châu, ánh mắt sâu thẳm: “Ừ.”
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu buông , mau chóng ăn cơm sáng, cửa đến nơi chờ máy kéo, Lục Dữ theo bên cạnh cô.
“Anh theo em gì?” Khi thấy Lục Dữ cùng lên máy kéo, Thịnh Ngọc Châu kinh ngạc hỏi: “Em thi đến chiều mới về đó.”
Lục Dữ định : Anh tiện đường lên huyện, chút việc xử lý. khi ngẫm nghĩ kỹ thốt một câu: “Anh đưa em .”
Sắc mặt Lục Dữ thản nhiên, nhưng hành động của khiến thanh niên trí thức khác sợ ngây .
Vậy mà Lục Dữ… Lục Dữ thật sự ngăn cản Thịnh Ngọc Châu thi đại học?
Thịnh Ngọc Châu xinh như , Lục Dữ cưới cô , để cô bay như thế?
Có … Đầu óc Lục Dữ vấn đề ?
Có điều bọn họ chỉ dám nghĩ thầm trong bụng mà thôi, ai dám biểu hiện ngoài, sợ Lục Dữ ầm ĩ lên xảy chuyện.
Cũng thầm cảm thán, ngờ cô nàng Thịnh Ngọc Châu lợi hại như , thể dỗ dành Lục Dữ tín nhiệm, hào phóng cho cô thi, còn đưa cô đến nơi đến chốn. Chỉ thể là thủ đoạn lợi hại.
Lại lên máy kéo, lướt một vòng mới phát hiện tất cả đều là thanh niên trí thức trong khu tập thể, thanh niên trí thức trong thôn… Không một ai, rõ ràng là chế, hoặc là ngăn cấm.
Khi thấy Thịnh Ngọc Châu, Lý Yến đang định mở miệng chuyện với cô, nhưng trông thấy Lục Dữ cô , lời đến bên miệng nuốt trong, tránh Lục Dữ sinh hiểu lầm. Hôm nay thể xảy chuyện gì, một khi xảy chuyện, khả năng thanh niên trí thức bọn họ cũng liên lụy.
Đứng chờ một lúc lâu, thây máy kéo vẫn chạy, Cao Á Dương sa sầm mặt: “Sắc trời còn sớm nữa, nếu còn chậm trễ, chỉ sợ tất cả đều trường thi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-239-thi-dai-hoc-1.html.]
Anh chậm trễ tiền đồ tương lai của vì mấy thanh niên trí thức trong thôn cấm cản , thời gian đợi , ai từ đây lên huyện còn xảy chuyện gì ?
“ đấy, bọn họ tới , chứng minh bọn họ thể tới .” Nghe Cao Á Dương xong, cũng mở miệng theo.
“Thời gian sắp kịp , từ đây lên huyện cũng hai tiếng đồng hồ, nếu còn đợi nữa, chúng trường thi !” Lâm Đào Đào tiếp lời, gia đình cô nghèo khó, đủ sức việc nhà nồng, may mà quốc gia khôi phục thi đại học, vì thế cô gấy cố gắng nhiều, ban ngày việc, tối về sách.
Vất vả lắm mới đợi ngày hôm nay, thể chỉ vì vài mà trì hoãn tiền đồ tương lai của hai mươi mấy . Hơn nữa, còn mấy thể tới .
Thanh niên trí thức Lê Thừa Du mua chuộc cũng thúc giục, tránh lát nữa Lê Thừa Du tới, phát hiện dối giúp Lê Thừa Du, đó đuổi bọn họ xuống xe, như thì !
“ đấy.” Thanh niên trí thức khác cũng thi gật đầu tán thành, thấy ai khác dị nghị, một sang với thợ lái máy kéo: “Anh trai, , chúng xuất phát thôi.”
“Anh trai, nếu thể phiền lái nhanh chút, đừng để muộn.” Một đám thúc giục, sợ đến trễ giờ thi.
Thợ lái máy kéo tiền xe hôm nay là do thanh niên trí thức gom góp , nhờ thôn dùng máy kéo chở bọn họ thi đại học.
Dưới sự thúc giục, thợ lái cầm cần gạt hình chữ Z lên khởi động máy kéo, tiếng nổ bình bịch vang lên.
Máy kéo chạy một quãng xa, mới vài thanh niên trí thức vất vả lắm mới trốn khỏi nhà chạy tới, bọn họ thở hồng hộc, vẻ mặt đầy tuyệt vọng!
“Không! Không! Không, chờ với, chờ với…” Trong túi bọn họ mang theo sổ hộ khẩu và giấy báo dự thi, hai chân điên cuồng chạy theo máy kéo.
Đáng tiếc, sức bằng động cơ vĩnh viễn mệt mỏi? Dù chạy nhanh hơn nữa cũng đuổi kịp, hơn nữa tiếng máy kéo vang dội ủ để che giấu âm thanh của bọn họ.
Thanh niên trí thức mệt mỏi ngã đất, mặt đầy nước mắt, lên thành tiếng…
Không ai hướng gió thế nào, năm nay khôi phục thi đại học, sang năm ngừng thì ? Cho nên ai cũng thi đậu trong năm nay, thoát khỏi nông thôn .
“Vì … Vì đợi ?” Người đàn ông bi phẫn gào lên, hận thể đánh , dùng tay hung hăng đ.ấ.m xuống nền đất, chỉ một lát nắm đ.ấ.m đỏ lên.
“Hết hy vọng … Hết hy vọng …” Rõ ràng là đàn ông con trai, mà lúc nghẹn ngào, bi thương chết.
Người nhà khoan thai tới muộn trông thấy dáng vẻ của con rể, tức giận ghét bỏ. Dám chạy trốn ? Đánh gãy chân nó!
Đương nhiên cũng ngoại lệ, duy nhất thoát kìm kẹp của thôn dân chính là Lê Thừa Du, bởi vì tương đối thông minh, khả năng hôm sẽ , nên ngoài từ ban đêm.
Phải là từ chiều hôm khi vẫn tan mới đúng, ngay từ lúc đó rời khỏi thôn .
Đừng tưởng rằng , mấy ngày nay qua vẻ nhà họ Trần bình tĩnh, nhưng chắc chắn bọn họ ý đồ riêng. Không thể để bọn họ phá hủy tiền đồ tương lai của , cho dù chỉ là suy nghĩ hẹp hòi của cũng .