Suy nghĩ một lúc lâu, buông hai lá thư trong tay xuống, ngoài. Lúc Lục Thu Hạo vẫn đang hớn ngở xổm bên đống đồ, khả năng tiếng ngoài, ngẩng đầu về phía trai , vui mừng mở miệng hỏi với giọng đầy chờ mong: “Anh ơi, trưa nay chúng ăn gì thế?”
“Nấu thịt kho mà em thích nhất.” Lục Dữ bình tĩnh đáp , Lục Thu Hạo vui vẻ nhảy dựng lên vì sắp ăn thịt, trong mắt Lục Dữ nổi lên cơn gợn sóng.
“A Hạo, em thích cuộc sống trong thôn ?” Lục Dữ xuống bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi Lục Thu Hạo.
Vốn dĩ Lục Thu Hạo đang vui mừng nhảy nhót, thấy câu lập tức ngừng . Cậu đầu về phía trai, cảm nhận cảm xúc của trai đúng lắm , trả lời mà dò hỏi:
Cố Diệp Phi
“Anh ơi, ?”
“Hôm nay, chị Ngọc Châu gửi thư tới, chị hỏi , đến thủ đô , dẫn em cùng.” Vừa , giống như suy nghĩ nhiều, nhưng thực chất nghĩ gì cả.
Anh ở nơi , trở thành chó con nhà địa chủ trong mắt khác. Điều kiện gia đình Thịnh Ngọc Châu , nếu leo lên, sẽ vĩnh viễn cơ hội cưới cô.
Thôn làng xa xôi cằn cỗn , xứng giữ cô ?
“Chị Ngọc Châu?” Vừa chị Ngọc Châu bảo bọn họ đến thủ đô, Lục Thu Hạo lập tức gật đầu: “Vậy chúng cùng .”
Quê hương là gì? Lục Thu Hạo hề ấn tượng về thôn làng , từ khi còn nhỏ đến tận bây giờ vẫn luôn đám trẻ con trong thôn nhạo, thời gian còn trào phúng em bọn họ chị Ngọc Châu vứt bỏ, đều nhớ rõ.
“Anh trai, em cũng .” Lục Thu Hạo lo lắng mở to mắt Lục Dữ, chỉ sợ trai sẽ bỏ .
“Ừ, cùng .” Con ngươi đen nhánh của Lục Dữ Lục Thu Hạo vài giây, thấy Lục Thu Hạo thấp thỏm, lập tức mở miệng .
“Vậy khi nào chúng ?” Thấy Lục Dữ đồng ý, Lục Thu Hạo lập tức vứt bỏ căng thẳng, chờ mong hỏi.
“Tạm thời đừng ngoài, để tới tìm trưởng thôn , đợi mấy hôm nữa mua phiếu , thì .” Trong tay Lục Dữ còn vài thứ nữa cần bán, còn thu dọn đồ đạc trong nhà…
Lục Thu Hạo ngoan ngoãn gật đầu, vốn định khoe với khác chị Ngọc Châu vứt bỏ bọn họ, còn gửi thư bảo bọn họ tới thủ đô, nhưng trai , lập tức từ bỏ ý định .
Mấy ngày đó Lục Dữ bận rộn, lên huyện mua vé tàu, bán đồ trong tay, thu dọn đồ đạc trong nhà.
Lục Thu Hạo vô cùng ngoan ngoãn, ngoài lung tung điều gì, Lục Dữ bảo , bởi vì cũng hai em sắp xa.
“Anh ơi, chúng tới Kinh Thị tìm chị Ngọc Châu ?” Lục Thu Hạo quan tâm chuyện gì khác, hỏi một câu ngây ngô.
“Không , chúng tìm nơi đặt chân .” Lục Dữ trực tiếp đến tìm Thịnh Ngọc Châu, ít nhất nơi ở, chút… Thành tựu, mới dám đến nhà cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-276-quyet-dinh-cua-luc-du-2.html.]
Lục Thu Hạo hiểu nổi, nhưng mà trai gì thì là cái đó .
Lăn lộn mất bốn năm ngày, hai ngày khi , Lục Dữ mới tới nhà trưởng thôn, nhờ trưởng thôn giấy giới thiệu cho .
Nghe ý đồ đến của Lục Dữ, cái tay đang gõ tẩu thuốc của trưởng thôn ngừng , kinh ngạc hỏi: “Cậu tới thủ đô gì?”
Lẽ nào là tìm Thịnh Ngọc Châu ?
Chắc . Từ khi Thịnh Ngọc Châu thi đỗ đại học về thành phố vẫn tin tức gì, Lục Dữ thể lo lắng, nhưng mà…
Ở nông thôn, Thịnh Ngọc Châu dựa Lục Dữ để trốn tránh lao động, hiện tại về thành phố , trở thành sinh viên cuộc sống , còn nhớ đến cuộc sống ở nông thôn? Đương nhiên sẽ còn liên lạc .
“Lục Dữ, tới thủ đô gì? Thanh niên trí thức Thịnh sẽ …” Ngay từ đầu trưởng thôn cảm thấy Lục Dữ với Thịnh Ngọc Châu ở bên sẽ kết quả , xem , chỉ mới một năm, thanh niên trí thức Thịnh bỏ về thành phố, để Lục Dữ một …
Trưởng thôn thở dài trấn an Lục Dữ, Lục Dữ hết hy vọng.
“Cháu xem thử xem .” Thật Lục Dữ đến tìm trưởng thôn, nhưng mà giấy giới thiệu của trưởng thôn, thể ở thủ đô thêm vài ngày.
Sau đó… Lại tìm cách khác.
Lục Dữ cho bất cứ kẻ nào dự định của , tuy rằng tương lai vẻ xa vời, nhưng sẽ nắm chặt cơ hội, thử xông pha một .
Nhìn Lục Dữ quật cường, cuối cùng trưởng thôn thêm lời mất hứng nữa: “Cậu nghĩ kỹ ? Muốn thật ? Cậu địa chỉ nhà thanh niên trí thức Thịnh ở ?”
Lục Dữ mím chặt môi trả lời câu hỏi của trưởng thôn, chỉ ông với ánh mắt kiên định.
Trưởng thôn cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng cấm cản Lục Dữ: “ với câu , bất cứ chuyện gì thương tổn thanh niên trí thức Thịnh, nếu , chuyện thanh niên trí thức Lê chính là vết xe đổ của đó.”
“Khi nào về?” Trưởng thôn dậy lấy giấy bút giấy giới thiệu cho , khi còn thuận miệng hỏi một câu.
“Cả cả về, đại khái nửa tháng.” Lục Dữ xụ mặt, giọng nghiêm túc, bất kỳ cảm xúc nào bên trong.
Khi tới tìm trưởng thôn, ai thấy, cũng cố tình cho khác, đợi đến ngày , máy kéo đưa hai em lên tận huyện thành.
Hành lý của hai còn nhiều bằng một Thịnh Ngọc Châu, chỉ ba túi lớn, và một chiếc ba lô nhỏ. Một Lục Dữ, xách theo hai túi lớn, Lục Thu Hạo xách một cái theo .
Sợ Lục Thu Hạo rơi, thi thoảng Lục Dữ còn đầu về phía Lục Thu Hạo, bảo Lục Thu Hạo nhanh tới chỗ .
Rõ ràng đang là mùa xuân, mà đầu Lục Thu Hạo đổ đầy mồ hôi, vất vả lắm mới lên tàu hỏa, lúc Lục Thu Hạo mới đưa tay áo lên lau mồ hôi đầu. Dù mệt thật, nhưng hề oán hận câu nào, trai , khả năng sẽ …