Giang Quả Nhi tới nơi, thấy thím Anh chống nạnh, chỉ mắng to: “Họ Giang Kia, đồ tiện nhân , cuối cùng cũng chịu ? Có chột định trốn bên trong ?”
“Tao cho mày , cho dù mày là hồ ly tinh quyến rũ Kiến Quốc nhà tao cũng vô dụng, chui rừng cây nhỏ với khác, còn Kiến Quốc nhà tao cưới mày? Giúp mày nuôi con hoang ?”
“ là tính kế lắm! Phi! Con nó, hôm nay bà mày đây cho mày , đừng mơ tưởng!”
Thím Anh trực tiếp mở miệng mắng chửi thô tục, hạ tiện, vô liêm sỉ gì đó thiếu câu nào, giọng còn cực cao, như sợ khác thấy.
“Mẹ, cái gì thế?” Triệu Kiến Quốc còn tưởng rằng đồng ý giúp đỡ, kết quả bà chạy tới đây mắng chửi, khiến và thanh niên trí thức Giang hết hy vọng ?
“Tao gì? Tao sai ? Loại con gái buông thả như , xứng bước chân cửa nhà họ Triệu chúng ? Mày cô mê hoặc mới , cô chỉ coi mày là kẻ đổ vỏ , lừa mày việc giúp cô thôi! Mày còn tặng đồ ăn cho cô nữa! Con nó, tao đánh c.h.ế.t mày!”
Nói tới đây, lửa giận trong lòng thím Anh bốc lên ngùn ngụt. Từ đến nay Kiến Quốc còn bao giờ cố ý hái đào hái mơ gì đó cho bà , thế mà cố ý lên núi, chịu nguy hiểm vì con tiện nhân Giang Quả Nhi .
Người trong khu tập thể thanh niên trí thức cũng tò mò, xem náo nhiệt, nên lén lút núp một bên, dù phiền toái tới tìm bọn họ.
Ngay đó, qua lời thím Anh, bọn họ tin động trời “Chui… Chui rừng cây nhỏ…”.
“Không chứ? Đồng chí Giang Quả Nhi chui rừng cây nhỏ với ai?” Lầm Đào Đào dựa góc tường, kinh hô.
“Không chứ? Không cô thích Lê… A…” Người bên cạnh đang định phản bác, đó, lời đến bên miệng dường như ý thức điều gì, lập tức kinh hãi hít một .
Còn Giang Quả Nhi lúc , cô chỉ cảm thấy thím Anh khinh quá đáng. Cô cố ý dùng con trai bà quân cờ kích thích Lê Thừa Du, là vinh hạnh cho Triệu Kiến Quốc, chẳng qua chỉ là đồ vô dụng quê mùa chỉ trồng trọt trong thôn, tư cách gì đến mặt cô kêu to gọi nhỏ?
Với tư thái của trọng sinh, Giang Quả Nhi luôn cho rằng cao hơn khác, chỉ là ngày thường để lộ ngoài.
“Thím Anh, lời của thím quá đáng đấy! Còn ăn , chui rừng cây nhỏ với khác khi nào?” Giang Quả Nhi tức giận gào lên với thím Anh.
Còn lâu thím Anh mới sợ hãi vì tiếng gào của Giang Quả Nhi, ngược , ý chí chiến đấu trong lòng bà càng sôi sục: “Chui rừng cây nhỏ với khi nào, tự mày ! Chúng tao đều , đúng là hổ! Theo tao thấy, kéo mày phê đấu, đưa đến nông trường cải tạo mới đúng! Đồ giày rách!”
Thím Anh mắng chửi bao giờ thu liễm là gì, lời khó nào cũng dám , hơn nữa, còn lớn tiếng hơn Giang Quả Nhi, vang vọng khắp cả khu tập thể thanh niên trí thức, đều thấy.
Bao gồm, cả Lê Thừa Du.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-61.html.]
Sắc mặt Lê Thừa Du đổi, ý thức ánh mắt khác lướt qua đầu . Anh rõ, từ đến nay từng chui rừng cây nhỏ với ai, thì, vấn đề , rốt cuộc thím Anh thấy, là ai chui rừng cây nhỏ với Giagn Quả Nhi?
Người bên cạnh thấy sắc mặt Lê Thừa Du như biến hóa đủ màu sắc vỉ pha màu, cũng nên gì mới , đành cho ánh mắt đồng tình để an ủi.
Còn về hành động? Không tới lúc ? Đợi chút nữa đánh , tất nhiên sẽ phần!
Thịnh Ngọc Châu cũng thích xem kịch vui, ngày thường trong thôn trò gì để g.i.ế.c thời gian, bây giờ , nên cũng lén lút trốn cùng thanh niên trí thức khác chăm chú xem hiện trường, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán.
“Không ngờ, thanh niên trí thức Giang và thanh niên trí thức Lê là loại !” Thịnh Ngọc Châu thở dài theo Lâm Đào Đào, hùa với bọn họ, lời chẳng khác nào định tội hai , bọn họ từng chui rừng cây nhỏ.
“Hả? Không thể nào? Trời ạ…” Những khác cũng hít hà cảm thán, ánh mắt xoay chuyển ngừng.
Cố Diệp Phi
Sao Lê Thừa Du thể cho phép khác bẩn thanh danh của , vội vàng phủi sạch quan hệ: “Không ! và thanh niên trí thức Giagn luôn giữ lễ! Từ tới nay từng phát sinh hành vi hợp lễ nghĩa nào!”
Người khác xong, tiếng kinh hô càng lớn hơn. Vậy chẳng là… Cùng khác?
Thanh niên trí thức Giang… Làm … Làm nhỉ?
Giang Quả Nhi giận chịu nổi, thể vấy bẩn thanh danh của cô như ? Để khác thấy, còn cô thế nào .
Quan trọng là, Giang Quả Nhi cực kỳ sợ Lê Thừa Du sinh hiểu lầm vì lời thím Anh .
Cô lạnh mặt, quyết chí giằng co với thím Anh: “Thím Anh, thím lời từ ? Từ đến nay, từng chuyện , thím bôi nhọ , …”
Giang Quả Nhi bình tĩnh , nhưng căn bản thím Anh lọt tai. Đối phương lừa gạt con trai bà , quyến rũ con trai bà , bà thể giữ bình tĩnh ?
“Phi! Còn từng? Nói tao bôi nhọ mày? Không chui rừng cây nhỏ với bao nhiêu thằng , tao cho mày , từ xưa đến nay trong thôn chúng tao từng xảy chuyện , đồ giày rách nhà mày!”
Thím Anh phun một ngụm nước bọt về phía Giang Quả Nhi, vốn dĩ Giagn Quả Nhi tức giận , lúc lửa giận lập tức bùng bên thiêu rụi bộ lý trí, giây tiếp theo, cô xông lên, liều mạng với thím Anh.
Dáng vẻ hung ác , còn dịu dàng thiện như ngày thường, vẻ mặt dữ tợn đánh về phía thím Anh: “Cho bà lung tung , bà là đồ lẻo mép, con nhà bà, bà mới chui rừng cây nhỏ với ! Hôm nay sẽ xé nát miệng bà!”
“Con nhà bà, cho rằng đây dễ bắt nạt ?” Ngày thường chuyện gì Giang Quả Nhi cũng nhẫn nhịn, vẫn luôn nghẹn trong lòng, bây giờ, lập tức bùng nổ hết.