Có thể vì trong thôn chuyện gì mới mẻ, chuyện của Giang Quả Nhi còn trò cho một thời gian.
Trong thời gian đó, Giang Quả Nhi đều tránh mặt khác, dám đùa giỡn với ai, đáng giận chính là thời gian đó chuyện lớn gì xảy , để cô di dời lực chú ý của trong thôn cũng .
Có điều, bây giờ xem như đều Giang Quả Nhi và Lê Thừa Du ở bên , đối với Giang Quả Nhi mà , cũng coi như vạn hạnh trong bất hạnh.
Cuối cùng đến ngày nghỉ phép một mỗi tháng, còn là ngày họp chợ thị trấn. Sáng sớm, Thịnh Ngọc Châu đánh thức, nếu dậy muộn, sẽ đuổi kịp máy kéo trong thôn.
Đi bộ ?
Điên chắc? Phải hơn một tiếng đồng hồ đó!
Tối hôm , Thịnh Ngọc Châu thu dọn xong đồ đạc mang theo ngày mai . Cô đánh răng rửa mặt, ăn sáng xong, đó vội vàng ngoài.
Đợi khi cô tới nơi máy kéo đỗ, ít trong thôn chen chúc bên , thể so với học sinh xe buyt giờ tan học.
Thịnh Ngọc Châu chen chúc cùng đám nữ thanh niên trí thức, mà gần chỗ bọn họ chính là đám phụ nữ lớn tuổi trong thôn, còn bên ngoài là khu vực đàn ông , phân cách thật sự rõ ràng.
Vốn dĩ là chỗ , nhưng thật sự quá đông, nên tất cả đều .
Đứng máy kéo, tay nắm song sắt, vươn đón gió, qua vô cùng uy phong sảng khoái.
thực tế Thịnh Ngọc Châu cảm thấy thể hít thở nổi. Đường còn tu sửa, là đất đỏ, qua vài trận mưa xe cộ qua , để từng hố đất… Xóc nảy đến mức, thậm chí Thịnh Ngọc Châu còn phun .
Từ đến nay, cô bao giờ cảm giác say xe là gì, nhưng bây giờ, cuối cùng cũng trải nghiệm một .
Vất vả lắm mới qua đoạn đường gồ ghề lồi lõm, lúc cô mới tinh thần quét mắt tìm máy kéo, nhưng phát hiện , thấy Lục Dữ .
Không sẽ cùng lên thị trấn ?
Cô còn nhờ mua sách giúp đó!
Chẳng lẽ đột nhiên việc, ?
Trong lúc Thịnh Ngọc Châu còn đang suy nghĩ miên man, máy kéo kéo phanh “Ken két”, tới thị trấn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-66.html.]
Trái ngược với cảm xúc xuống của Thịnh Ngọc Châu, cảm xúc của máy kéo đềutăng vọt. Cái gì? Ngồi máy kéo khiến say xe buồn nôn ?
Chuyện đó là thể nào!
Máy kéo uy phong bao, cả thôn bọn họ, chỉ một chiếc như , thôn cách vách vẫn !
Nếu thể, bọn họ còn máy kéo ngoài mỗi ngày, thể thích nó?
“Ngọc Châu, chúng định đến Cung Tiêu Xã xem thử, cô cùng ?” Gần đây Lý Yến bắt đầu coi Thịnh Ngọc Châu là bạn tri kỷ, quan tâm Thịnh Ngọc Châu đồng ý , cô vẫn đơn phương tỏ vẻ, chỉ cần là hợp với Giang Quả Nhi, đều là bạn của cô .
Cố Diệp Phi
Chuyện cũng ứng với câu , kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.
Thịnh Ngọc Châu từng dạo Cung Tiêu Xã, cũng tò mò, Cung Tiêu Xã ở thời đại thế nào nhỉ?
Đương nhiên, thôn dân cùng đều nơi , tất cả nhanh chóng tản . Thịnh Ngọc Châu bèn theo lời mời cùng tới Cung Tiêu Xã với thanh niên trí thức. mà, khi tới cửa Cung Tiêu Xã, dòng chen chúc bên trong, Thịnh Ngọc Châu…
Lại là một chiếc máy kéo khác ?
Ôi…
“Cung tiêu xã …. Ngày nào cũng náo nhiệt ?”
Thịnh Ngọc Châu chần chừ chen , nhưng… Cô mua vài mói đồ thường dùng, sờ đóa hoa đầu sáng nay tỉ mỉ chuẩn , cô thở dài một .
“Sao thế? Sợ ?” Biết gia cảnh nhà Thịnh Ngọc Châu, Vương Tuyết Trúc cho rằng Thịnh Ngọc Châu quen chen chúc, thích thứ gì đều là nhà mua cho, khỏi buồn hỏi.
Lý Yến Thịnh Ngọc Châu kháng cự, xung phong nhận việc, tỏ vẻ thể giúp đỡ.
Khoảng thời gian Lý Yến vẫn luôn tìm cơ hội tới gần Thịnh Ngọc Châu, cũng vì Giang Quả Nhi , Thịnh Ngọc Châu đoán chắc là !
“Ngọc Châu mua gì ? thể mua giúp cô!” Lý Yến xung phong nhận việc, tỏ vẻ sẽ giải quyết phiền não giúp Thịnh Ngọc Châu.
Trước khi ngoài Thịnh Ngọc Châu còn hỏi thanh niên trí thức khác về Cung Tiêu Xã, Cung Tiêu Xã là của nhà nước, thái độ phục vụ kém, suy nghĩ một lát, cô quyết định: “Vậy cũng , phiền cô !”
Thịnh Ngọc Châu vô cùng khí phách móc phiếu và tiền đưa cho Lý Yến. Không cô sợ chen chúc thương, mà cô cô gái lương thiện hào phóng, mang thù.
Nếu đồng chí Lý Yến quên vì khác, ai, chỉ trách cô quá lương thiện, nổi khác cầu xin…