Giọng đàn ông trầm vang lên lưng, Thịnh Ngọc Châu đầu , là Lục Dữ.
“Được thôi.” Thịnh Ngọc Châu tin tưởng Ốc Đồng, hơn nữa, cô còn việc riêng với , chỉ là Ốc Đồng cho cô chạy loạn khắp thôn, cô ngoan như , đương nhiên là lời .
Rất nhiều thanh niên trông thấy Thịnh Ngọc Châu khó xử, chỉ là cha bên cạnh, bọn họ dám chạy đến giúp đỡ.
Thanh niên trí thức đều đang chìm trong kích động vì chuyện thể về thành phố, ngay cả lương thực của cũng quan tâm, tâm trạng quan tâm tới khác. Hơn nữa bọn họ còn lương thực của khiêng về, với bọn họ mà , tự khiêng phần của về tồi .
“Đi thôi.” Lục Dữ chính là kiểu mặc quần áo gầy, cởi quần áo da thịt. Anh chỉ tùy tiện vung tay, bao tải khiêng vai cực kỳ nhẹ nhàng, thể khỏe.
Thịnh Ngọc Châu thấy cần động tay, miệng nở nụ tươi tắn: “May mà , nếu còn nên mang về thế nào .”
Đây chính là đồ ăn một năm của cô đó…
A, đúng. Đây chỉ là lương thực cô kiếm từ ba tháng công điểm, ứng phó cả năm tiếp theo, chắc chắn là đủ!
Lục Dữ khen sắc mặt hề đổi, ngay cả thở cũng ảnh ưởng, giọng điệu bình tĩnh, thản nhiên: “Sách của em, vẫn ở chỗ . Mai đưa qua cho em.”
“Anh thật sự tìm ?” Thấy lâu Lục Dữ tới tìm , Thịnh Ngọc Châu còn tưởng rằng mua sách, nên thấy ngại, dám tới gặp cô nữa.
“Ừ.”
Biết Thịnh Ngọc Châu yếu ớt, thể một bê hết đống sách về nhà, Lục Dữ mở miệng: “Để ngày mai mang cho em.”
Đọc sách, cũng một là xong, Lục Dữ Thịnh Ngọc Châu mua những quyển sách đó, chắc chắn vì g.i.ế.c thời gian: “Ngày mai mang cho em một quyển , nhiều lắm.”
Khi Lục Dữ lời , Thịnh Ngọc Châu ngước mắt về phía , hai mắt chứa đầy kinh ngạc, hình như ngờ Lục Dữ cũng lúc thấu hiểu lòng như .
“Vậy, tổng cộng bao nhiêu quyển?” Thịnh Ngọc Châu tò mò hỏi, khiêng tải lương thực, hỏi một câu: “Có nặng lắm ?”
Lục Dữ quan tâm, trong lòng ngọt như ăn kẹo, mím môi, cố tỏ trấn định: “Không nặng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-80.html.]
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu gật đầu, về phía khu tập thể thanh niên trí thức, trời sắp tối , cô nhớ rõ Lục Thu Hạo vẫn đang chờ Lục Dữ ngoài sân phơi đó.
Sợ bé chờ lâu sẽ sợ hãi, cô bước nhanh hơn, cẩn thận trái , mới mở miệng: “Phải , Lục Dữ. Trước đó dặn đừng chạy lung tung, chạy lung tung khắp nơi thế?” Cô sợ Ốc Đồng gặp nguy hiểm.
Nghe cuộc đối thoại của hai thị trấn , kẻ dễ chọc, còn tên đại ca nữa, sợ là dính dáng tới xã hội đen.
Nói thật, cô cũng , hiện giờ quốc gia tiến hành quét hắc trừ ác .
“Không.” Lục Dữ cúi đầu che giấu thở hắc ám bên trong, còn bên ngoài, mặt Thịnh Ngọc Châu vẫn là Lục Dữ quang minh lạc.
Thịnh Ngọc Châu căn bản phát hiện Ốc Đồng của cô là thế nào, khi , cô gật đầu chút nghi ngờ: “Tốt lắm! Phải tiếp tục giữ vững đấy!”
“Ừ…” Tuy rằng hiểu mạch não của Thịnh Ngọc Châu, nhưng Lục Dữ vẫn đón ý hùa theo cô.
“Lục Dữ, trưởng thôn , thanh niên trí thức thể về thành phố, một chỉ tiêu đó.” Thịnh Ngọc Châu cảm khái, khiếp sợ cô còn kịp chuyện với khác, hiện tại nghẹn ở trong lòng, dễ chịu.
Tâm trạng của Lục Dữ vốn đang tệ, đột nhiên Thịnh Ngọc Châu nhắc đến chuyện , hiểu vô thức buồn bực, chỉ là , tư cách gì.
“Ừ.” Anh cũng dò hỏi Thịnh Ngọc Châu về , bởi vì Lục Dữ , thanh niên trí thức nào nhớ cuộc sống thành phố, chịu khổ ở nông thôn.
Chỉ là… Trong lòng chút chua xót.
“Ai, thật đấy!” Thịnh Ngọc Châu thở dài một tiếng, bản còn sống ở nông thôn vài năm nữa, nếu thi đỗ đại học còn thảm hại hơn, cắm rễ thêm mấy chục năm…
“ , mai mang cho hai quyển sách nhé.” Thịnh Ngọc Châu quyết định bản cố gắng, lấy bộ… Thôi, vẫn nên một ngày hai quyển, chậm mà chắc, cô sợ lấy nhiều quá, lúc nặng mang về .
Như chẳng khó Lục Dữ ?
“Được.” Lục Dữ qua Thịnh Ngọc Châu, mở miệng như tùy ý hỏi: “Em cảm thấy cuộc sống trong thành phố và cuộc sống hiện tại, khác ở điểm nào?”
Giọng điệu vô cùng bình thường, thản nhiên như đang việc gia đình.
“Khác …”