[Xuyên Không Trọng Sinh] Gả Nhầm Cho Đại Lão Văn Cận Đại - Chương 199
Cập nhật lúc: 2025-12-13 14:51:27
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không ngờ đầu tiên nản lòng là Chu Văn Huệ, cuối cùng theo Nghiêm Tuyết cũng là Chu Văn Huệ. Còn Lang Nguyệt Nga cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định tạm thời ở .
Thứ nhất, cô là con gái Bí thư Lang, , bây giờ là Phó Cục trưởng Lang, giữ trật tự, và cũng dễ dàng giao tiếp với thị trấn hơn.
Thứ hai, Nghiêm Tuyết mới về huyện, mảng tài vụ cần nhà. Chu Văn Huệ thích hợp hơn cô.
Điều bất ngờ nhất, là Lưu Vệ Quốc đồng ý, chấp nhận để Chu Văn Huệ bỏ nhà, bỏ con, ở huyện.
Trước đây từng sinh thêm đứa thứ hai, bây giờ cũng nhắc đến nữa. Nghe Nghiêm Tuyết hỏi, gật đầu: “Thu dọn xong hết .”
Anh : “Ở nhà cô yên tâm, , bố , thì còn Xuân Thải (con dâu cả), năm nay nó cũng nghiệp . Chỉ là bên huyện lo . Văn Huệ mà việc gì, lẽ phiền cô và Kỳ Phóng.”
“Nói phiền là khách sáo , ?” Nghiêm Tuyết , xong đ.á.n.h giá từ xuống một lượt: “Không ngờ cũng khai sáng đấy.”
“ khai sáng từ tới giờ, là cô đấy thôi.” Lưu Vệ Quốc lập tức hớn hở lên.
Đùa xong, nghiêm túc : “Bản bản lĩnh, thể cứ giữ Văn Huệ , cho cô ngoài chứ?”
Chu Văn Huệ về nhà nhắc đến chuyện , gia đình thực tán thành. Dù trong tư tưởng thế hệ cũ, phụ nữ nên lo cho gia đình nhiều hơn, thể bỏ nhà chạy ngoài việc?
Là Lưu Vệ Quốc kiên quyết: “Theo Nghiêm Tuyết việc . Đợi Văn Huệ vững ở huyện, chừng cũng thể chuyển công tác theo.”
là thợ cưa máy trong đội đốn cây, huyện gì vị trí nào phù hợp với . Bây giờ thanh niên tri thức ở huyện đều lên rừng xuống biển, gì nhiều việc đến thế.
Nhìn vẻ nghiêm túc hiếm của Lưu Vệ Quốc, Nghiêm Tuyết suy nghĩ một chút: “Thực hai cần thiết cứ một ở lâm trường, một ở huyện.”
Lưu Vệ Quốc lập tức nghiêm túc hơn vài phần: “Nói thế nào?” Anh vẫn tin tưởng cái đầu và tầm của Nghiêm Tuyết.
“Xem sẵn lòng chuyển sang bán hàng .” Nghiêm Tuyết : “Nếu sẵn lòng, năm nay hãy tìm cách đàm phán thêm vài đơn hàng lớn.”
Đàm phán thêm vài đơn hàng lớn, với sản lượng hiện tại của Lâm trường Kim Xuyên căn bản thể thành, tự nhiên sẽ huy động các lâm trường khác như năm ngoái.
“Lúc đó thể đề xuất với Bí thư Ninh và Cục, tổng hợp mộc nhĩ của mấy lâm trường , những cái đạt tiêu chuẩn thì bán theo thương hiệu Lâm trường Kim Xuyên. Như thị trấn chắc chắn sẽ cần một chuyên bán hàng.”
Phải rằng Cù Minh Lý , hưởng lợi lớn nhất là Phó Cục trưởng cũ của thị trấn, cũng Lang Trung Đình, mà là trường Ninh thăng chức Bí thư.
Trường Ninh gì cả, cứ thế nhặt một chức Bí thư lâm trường. Nói quả là ghen tị c.h.ế.t , đặc biệt là Cục trưởng Lưu nghỉ ốm.
ưu điểm lớn nhất của là thêm việc gì, điều. Vì Lang Trung Đình mới dám giao lâm trường cho ông . Đưa chuyện tìm ông , ông chắc chắn cũng từ chối.
Và một khi chuyển sang bán hàng cho thị trấn, Lưu Vệ Quốc sẽ tự do hơn về thời gian, ít nhất cần lên núi đốn cây hàng năm, giữa huyện cũng thuận tiện hơn.
Mà từ huyện đến Trừng Thủy xe khách đường dài, chuyến xe cũng ít. Hai vợ chồng thể thương lượng để việc thường xuyên.
Lưu Vệ Quốc cũng hiểu, càng , mắt càng sáng rực: “Được, về ngâm cứu .”
năm nay chắc chắn kịp . Dù chuyển, vị trí thợ cưa máy của cũng cần mới .
đây tuyệt đối là một cách . Lưu Vệ Quốc về nhà , ngay cả Hoàng Phượng Anh cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn là tiểu Nghiêm đầu óc lanh lợi.”
Bà lo Chu Văn Huệ về huyện, hôn nhân của hai đứa sẽ vấn đề gì. Bà vẫn tin tưởng cô con dâu Chu Văn Huệ .
Hơn nữa, trong thời đại , giữ chữ tín hơn. Ngay cả kỳ thi đại học mở , nhiều học vẫn trở về cưới yêu cũ. Nếu sẽ chỉ trích lưng mà mắng.
cặp vợ chồng trẻ thể sống xa lâu ngày? Huống hồ còn con nhỏ. Hoàng Phượng Anh vẫn hy vọng con trai, con dâu đều .
Ngày khởi hành chính thức, bé Kỳ Nghiêm Ngộ vẫn nghĩ như khi , nắm cái bàn tay nhỏ mũm mĩm của bắt tay tạm biệt.
Chỉ Nghiêm Tuyết luyến tiếc, ôm con trai hôn một cái: “Mẹ ở nhà, lời bà cố nhé.”
Cục cưng cũng hiểu , toe toét gật đầu, chảy nước miếng hôn lên mặt Nghiêm Tuyết một cái.
Đợi Nghiêm Tuyết xách túi lớn túi nhỏ lên, nó mới như chợt thấy đúng, mắt to , định tiến lên tóm lấy cái túi của Nghiêm Tuyết.
Cái tay nhỏ vươn , mặt thêm một lọ thủy tinh: “Nghiêm Ngộ xem đây là cái gì?”
Nghiêm Kế Cương thu hút sự chú ý của cháu trai. Cục cưng dù còn nhỏ, vô thức con cá nhỏ đang bơi trong lọ thủy tinh: “Cá?”
“ , là cá. Cậu hôm qua sông bắt đấy. Có vui ?”
Nhân lúc sự chú ý của con trai đ.á.n.h lạc hướng, Nghiêm Tuyết xách đồ khỏi cửa. Đến điểm dừng, Quách Trường An đến .
Lang Nguyệt Nga cũng mặt, rõ ràng là đến tiễn họ. Không lâu , Lưu Vệ Quốc cũng xách túi đưa Chu Văn Huệ đến.
Chỉ thiếu mỗi Cao Đái Đệ. Mấy chờ ở điểm dừng tàu hỏa nhỏ một lúc lâu, nhưng vẫn thấy cô gái đó xuất hiện.
Chu Văn Huệ lo lắng: “Không lẽ cô gia đình giữ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-trong-sinh-ga-nham-cho-dai-lao-van-can-dai/chuong-199.html.]
Điều khiến ở lâm trường bất ngờ nhất, thực là Nghiêm Tuyết về huyện, Cao Đái Đệ cũng điều chuyển theo.
Quách Trường An và Chu Văn Huệ thì thôi , một là kỹ thuật viên, một là kế toán, đều quan hệ mật thiết với Nghiêm Tuyết. Còn Cao Đái Đệ thì ?
Có đến khu thí điểm hỏi thăm, chỉ trung tâm nuôi cấy thiếu một thợ lành nghề, mà từ đầu đến giờ việc lâu dài ở khu thí điểm chỉ Hứa Vạn Xương và Cao Đái Đệ hai .
Điều ghen tị c.h.ế.t . Ai cũng nhà lão Cao gặp may. nhà họ mấy vui vẻ, còn lén lút tìm gặp Nghiêm Tuyết một .
Nghiêm Tuyết nổi giận ngay tại chỗ: “ tốn nửa ngày công sức mới điều chuyển , ông với nữa? Nhà ông nữa hả?”
Điều khiến Cao Đái Đệ tắc họng gì. Bà ngoài kỹ thuật viên Nghiêm vô lý, cũng chẳng ai tin. Kỹ thuật viên Nghiêm là đến thế, thể vô lý ?
Hơn nữa, về huyện là một cơ hội đến thế, ông nhà ông yên tâm, cho con gái . Nhà ông vấn đề hả?
Dù , đối với những tham lam, bắt họ từ bỏ lợi ích đến tay còn khó chịu hơn g.i.ế.c họ. Chuyện cuối cùng cũng chìm xuồng.
Lúc thấy đến, đều nhíu mày . Lưu Vệ Quốc càng định : “ qua đó xem .”
Lời dứt, cuối con đường nhỏ phía xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, lưng còn vác một bọc đồ lớn.
Thấy , cô vội vàng bước nhanh hơn. Lúc đầu chỉ là nhanh, đó biến thành chạy nước kiệu, mặt đầy nụ .
Nơi cô chạy đến chỉ là ga tàu hỏa nhỏ, chỉ là những đang chờ cô . Mà là một cuộc đời mới, mới, bắt đầu từ bây giờ.
Bất kể đây thế nào, từ hôm nay, cô cần trông nom em trai em gái nữa, cũng cần kiếm tiền mà tiêu một xu, giao hết cho gia đình.
Từ hôm nay, còn việc nhà bao giờ hết, quần áo giặt xong mỗi khi về nhà. Mỗi giọt mồ hôi của cô , đều vì chính mà đổ …
Cao Đái Đệ chạy đến, ôm chặt Nghiêm Tuyết một cái, ôm Chu Văn Huệ, đó là Lang Nguyệt Nga. Cảm thấy hôm nay bầu trời cũng xanh hơn hẳn.
Mọi đến huyện, trực tiếp đến Cục Lâm nghiệp huyện tìm Cù Minh Lý. Cù Minh Lý giúp họ tìm hai phòng ký túc xá ở Cục.
Chu Văn Huệ và Cao Đái Đệ một phòng, Quách Trường An và một nam công nhân khác trong Cục một phòng. Họ tạm thời ở đây, khi trung tâm nuôi cấy ký túc xá riêng.
“Từ đây thẳng xa, là nhà ăn của đơn vị. Mấy bạn hôm nay an cư . Sáng mai tám giờ bốn mươi đến văn phòng tìm , dẫn các bạn gặp phụ trách trung tâm.”
Cù Minh Lý tự dẫn đến, khiến mấy từng tiếp xúc nhiều với ông chút lúng túng, đặc biệt là Cao Đái Đệ.
Riêng Nghiêm Tuyết thì quen với Cù Minh Lý, hiểu tính cách ông: “Vậy nếu việc gì, thể tìm gặp ông ?”
“Được chứ.” Cù Minh Lý , nụ ôn hòa: “Các bạn dù cũng là mang từ Trừng Thủy lên mà.”
Ông còn công việc, nán lâu, nhưng vẫn cho một viên t.h.u.ố.c an thần.
Nghiêm Tuyết còn định giúp mấy dọn dẹp đồ đạc, nhưng bên ngoài ký túc xá xuất hiện một bóng cao ráo quen thuộc, tay còn ôm một quả dưa hấu.
Chu Văn Huệ thấy liền , Nghiêm Tuyết: “Đến tìm cô đấy, cô đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.”
Nghiêm Tuyết cũng bất ngờ Kỳ Phóng đến, hỏi đàn ông: “Hôm nay ?”
“Đổi ca với khác .” Kỳ Phóng đáp nhẹ nhàng, đặt quả dưa hấu xuống và bắt đầu giúp việc.
thực cũng nhiều việc . Ngoại trừ ký túc xá của Chu Văn Huệ và Cao Đái Đệ cần dọn dẹp, bữa trưa, hai vợ chồng đuổi .
Hai lúc mới xe buýt công cộng, đến khu nhà ở của Nhà máy cơ khí, xem cái nhà mới mà nhà máy chia cho Kỳ Phóng và Nghiêm Tuyết.
Vị trí gần Nhà máy cơ khí, khỏi cửa đến năm trăm mét là đến đơn vị. Chỉ là chỗ ở cũng chật chội, là nhà cấp bốn liền kề, sân chỉ rộng bằng tấc đất.
Hai bước , căn nhà đối diện đang đ.á.n.h con, tiếng la hét truyền qua cửa sổ đang mở. Kỳ Phóng lập tức nhíu mày.
Nghiêm Tuyết gì, đợi mở cửa, bước nhà, mới hạ giọng hỏi: “Thường xuyên như ?”
“Tính khí , hóng hớt.” Kỳ Phóng tóm tắt ngắn gọn.
Điều Nghiêm Tuyết hiểu : “Đợi bận rộn xong đợt , vẫn nên xem xét mua một căn nhà.”
Vừa chỗ cũng đủ ở.
Kỳ Phóng “ừm” một tiếng, ngón tay thon dài đưa gạt nhẹ, dứt khoát chốt cửa .
Nghiêm Tuyết vẫn đang nghĩ hóng hớt đến mức nào, ban ngày mà còn chốt cửa, đàn ông tới, nghiêng bế bổng cô lên.
Thật sự là bế bổng lên. Khoảnh khắc hai chân rời khỏi mặt đất, Nghiêm Tuyết vô thức quàng chân qua eo đàn ông.
Giây tiếp theo, đôi môi từ lên, chiếm lấy thở của cô, quen thuộc, nồng nhiệt.
Bên ngoài tiếng ồn ào vẫn tiếp diễn, gian như cách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ còn thấy tiếng thở dốc loạn khi quấn quýt .