[Xuyên Không Trọng Sinh] Gả Nhầm Cho Đại Lão Văn Cận Đại - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-12-13 14:55:23
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghiêm Tuyết gật đầu tỏ vẻ hiểu , và cảm ơn Cù Minh Lý. Cô còn tiện miệng quan tâm một câu: “Cục trưởng Cù sắp ngoài ?”
Cù Minh Lý gật đầu. Ông ngoài, rút chìa khóa xe đạp : “Máy kéo của lâm trường bên chút vấn đề khi kiểm tra sửa chữa. đến Nhà máy cơ khí một chuyến.”
Nói đến đây, ông nhớ điều gì đó, dừng bước, hỏi Nghiêm Tuyết: “Tiểu Kỳ ở Nhà máy cơ khí vẫn quen chứ?”
“Rất . Anh chẳng đây từng điều động tạm thời về đây ?” Biết Cục trưởng Cù việc, Nghiêm Tuyết cũng nhiều: “Cục trưởng Cù cứ bận việc của .”
Tuy nhiên, mấy ngày đó, Kỳ Phóng đều sớm về muộn. Có khi về vẫn còn suy nghĩ vẩn vơ. Rõ ràng là gặp chút vấn đề trong công việc.
Nghiêm Tuyết hỏi một câu, cũng giấu: “Hệ thống thủy lực của lô máy kéo gỗ 50 đó chắc .”
“Trước đây chẳng xuống kiểm tra , chìm im lặng ?” Nghiêm Tuyết vẫn nhớ chuyện , hình như là vì chi phí quá cao.
Kỳ Phóng : “Lô máy kéo gỗ 50 đó thể chạy hết công suất tối đa. Mấy năm nay việc khai thác của thành phố luôn đội sổ.”
Trước đây còn thể là do TY-12 , bây giờ đổi cho , mà vẫn , ai quan tâm hệ thống thủy lực của khác với các máy kéo gỗ 50 khác .
Thành phố chịu ? Họ trực tiếp yêu cầu tỉnh giúp họ hệ thống thủy lực. Lô máy kéo gỗ 50 là do tỉnh mua sắm.
Nghiêm Tuyết xong liền hiểu: “Anh suốt ngày suy nghĩ mấy hôm nay, là đang ngâm cứu giải pháp ?”
Những chuyên môn cao trong công việc thường cái tật . Luôn nhịn suy nghĩ nếu là thì giải quyết thế nào.
Cô cũng , dù cần cô tự bán hàng, cô vẫn sẽ ngâm cứu nên bán thế nào.
Kỳ Phóng phủ nhận. chuyện thành phố quyết định , đơn xin cũng gửi lên. Anh cũng chỉ là tự nghĩ thôi, chuyện vốn thuộc quyền quản lý của .
Anh chuyển chủ đề: “Lần em dì Vương bên cạnh giới thiệu cho em một căn nhà, em xem ?”
Nghiêm Tuyết đến bất kỳ nơi nào, luôn tài quen với các cô chú, dì gần đó. Vừa vợ chồng cô đủ chỗ ở, ít nhiệt tình giúp đỡ.
Nghiêm Tuyết xong bất lực: “Không thì là mua căn dẫn xem đầu ? Căn gần Trung tâm nuôi cấy .”
Mấy ngày nay họ xem ít, căn nào bằng căn đó. Mắt thấy sắp qua Tết Trung Thu , tiếp theo tháng Mười trời sẽ chuyển lạnh.
“Vậy thì mua căn đó.” Kỳ Phóng đương nhiên ý kiến: “ hỏi , căn nhà đó lớn, cũng khó bán.”
So với nhà ba gian, nhà hai gian rõ ràng dễ bán hơn nhiều. Dù thời đại đều thiếu tiền, tiền mới là ít.
Mọi việc định, hai vợ chồng cũng mua xong bánh trung thu, chuẩn đồ đạc để về Lâm trường Kim Xuyên ăn Tết Trung Thu.
Cùng về còn những khác ở Trung tâm nuôi cấy. Đoàn xuống tàu hỏa nhỏ ở Lâm trường Kim Xuyên, một đoạn đường, chào hỏi suốt dọc đường.
Nghe những tiếng “kỹ thuật viên Nghiêm”, “kế toán Chu”, “thợ Kỳ”, Chu Văn Huệ cũng nhịn : “Người lâm trường gọi thiết hơn.”
khi đến gần nhà, Kỳ Phóng vẫn dừng chân , cầm đồ Nghiêm Tuyết: “Em .”
Nghiêm Tuyết xong chỉ . Cậu bé Kỳ Nghiêm Ngộ thấy hai về cùng là phá tan hàng rào phòng ngự, bây giờ hai thể cùng lúc cửa nữa .
“ cầm một ít đồ .” Cô nhận lấy bánh trung thu từ tay đàn ông, mới đẩy cửa sân .
Vừa cửa thấy cái m.ô.n.g nhỏ chổng ngược của cục cưng nhà cô. Thằng bé đang xổm chuồng ch.ó trong nhà, thò ngón tay nhỏ chọc chọc con chó.
Nó sợ con ch.ó nhà nuôi, nhưng cũng im lặng. Ngón tay nhỏ sắp chạm ch.ó , ch.ó động đậy là nó nhanh chóng rụt tay .
Đợi ch.ó động nữa, nó chọc. Bà nội gọi một tiếng từ bên trong, nó nhanh chóng dậy chạy xa khỏi chuồng chó.
Nghiêm Tuyết con trai , chỉ thiếu hét lớn lên “ gì cả” thôi. Tiếc là nó quá nhỏ, còn câu dài như .
Thằng bé chạy một đoạn, cũng thấy ở cửa, lập tức lao tới, ôm chầm lấy cho .
Nghiêm Tuyết tay còn cầm đồ, đành kéo theo cái “móc treo” ở chân , đặt bánh trung thu xuống, mới bế cục cưng lên hôn một cái: “Nghiêm Ngộ nhớ ?”
“Nhớ! Nhớ .” Cục cưng chụt chụt hôn cô hai cái, bắt đầu đôi mắt to ngó nghiêng, tìm .
Nghiêm Tuyết bất lực với bộ dáng nhỏ của nó: “Thấy thì con , thấy con tìm.”
Cục cưng mặc kệ cô gì, tìm kiếm một vòng, thấy gì cả. Bàn tay nhỏ chỉ cửa sân, ngoài tìm.
Nghiêm Tuyết nhúc nhích, nó còn nghiêng cả về phía cửa sân. Nghiêm Tuyết đành ôm nó ngoài: “Xem con tìm thấy .”
Mở cửa ngoài, cục cưng quả nhiên ngó bên trái, ngó bên . Cái đầu nhỏ nửa ngày, cũng thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc nào.
Điều khiến nó lộ vẻ mặt bối rối. Suy nghĩ một chút giơ tay chỉ một hướng: “Đi.” Ý là tìm ở đó nữa.
Lần Nghiêm Tuyết nhúc nhích. Nó thậm chí rung rinh đôi chân ngắn tuột xuống, xem còn tự tìm.
Nghiêm Tuyết dứt khoát đặt nó xuống. Thằng bé lập tức chạy lon ton qua, thành công bắt bố ở góc khuất của hàng rào gỗ, và khởi động chế độ ca sĩ ngay.
Nghiêm Tuyết bất lực: “ bảo con nhất định tìm.” Kỳ Phóng con trai , vẻ mặt cũng khó tả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-trong-sinh-ga-nham-cho-dai-lao-van-can-dai/chuong-206.html.]
Lặng lẽ một lúc lâu, xách đầy tay đồ : “Hay là ?”
Vừa cử động, cục cưng nắm bắt hai thông tin quan trọng: xách đồ, . Lập tức to hơn: “Không, !”
Cảnh tượng hỗn loạn. Cuối cùng Kỳ Phóng về cùng hai con. Không nhịn vỗ m.ô.n.g con trai một cái: “Con thể bớt đa nghi một chút ?”
Thằng bé bé nhỏ đó mách lẻo, lập tức mếu máo Nghiêm Tuyết. Cái “hạt đậu vàng nhỏ” oan ức suýt nữa rơi .
Hơn nữa nó càng lớn càng đa nghi. Kỳ Phóng và Nghiêm Tuyết xin nghỉ phép ở đơn vị, nghỉ nối Trung Thu và ngày nghỉ cuối tuần. Ăn Tết Trung Thu xong, Nghiêm Tuyết còn thăm khu thí điểm.
Dù cũng là do Nghiêm Tuyết một tay gây dựng nên, khác gì con của Nghiêm Tuyết. Huống hồ bên trong còn nhiều quen nữa.
Sau đó, thằng bé phát hiện thấy, vội , lập tức tìm bố khắp nơi. Tìm thấy xong liền ôm chặt, cho bố chạy.
Một lúc dường như cảm thấy cách cũng , vỗ vỗ chân bố: “Bế! Tìm !”
Kỳ Phóng nó. Nó còn cong đôi mắt đào hoa với Kỳ Phóng. Cũng là một đứa bé co duỗi .
Cuối cùng Kỳ Phóng đành ôm cái “oan gia đòi nợ” ngoài. Rồi bao xa gặp một “oan gia đòi nợ” khác.
Người thanh niên cắt tóc ngắn gọn gàng, đang hỏi đường khác: “Đồng chí xin chào, xin hỏi khu thí điểm của lâm trường các đường nào?”
Vừa ngước mắt lên, đối mặt với .
Kỳ Phóng thấy lạ. Rõ ràng Kim Xuyên và Tiểu Kim Xuyên gần , cứ gặp mãi Tề Phóng thế ?
Ở núi cũng gặp, tàu hỏa nhỏ cũng gặp, ở quán ăn quốc doanh cũng gặp. Bây giờ cửa nhà cũng gặp …
Lần Tề Phóng đến tìm Nghiêm Tuyết thì tính.
Dù cũng hiểu, tự dưng đối phương chạy đến Lâm trường Kim Xuyên gì?
Hơn nữa, chỉ đến, còn mở miệng hỏi thăm khu thí điểm ở . Người chuyện gì đại sự trong đời, nhất định đến Kim Xuyên tìm khu thí điểm ?
Vừa cục cưng nhà thấy đối phương, lập tức thiết vô cùng gọi một tiếng: “Chú!”
Nó cổ , cái m.ô.n.g nhỏ còn nhảy lên một chút, rõ ràng vui.
Ánh mắt Kỳ Phóng lập tức chùng xuống. Không con trai thấy ai cũng gọi như thế, là đây gặp đối phương , còn gặp ít.
Rồi thấy Tề Phóng hỏi đường : “Ôi Nghiêm Ngộ đây ? Đi chơi với bố ?”
Ồ, thì là thấy Tiền Chí Bình, chỉ cách nhà hai căn thôi. Không Tề Phóng.
Ánh mắt Kỳ Phóng đang chùng xuống giãn một chút, nhưng vẫn bên đó gì.
Thằng bé cục cưng nhà khá với chú Tiền , khoa tay múa chân: “Bố, tìm !”
“Bố dắt con tìm nhé.” Người cũng kiên nhẫn, trêu thằng bé một câu mới chào Kỳ Phóng: “Thợ Kỳ tìm kỹ thuật viên Nghiêm ?”
Kỳ Phóng “ừm” một tiếng. Lúc Tề Phóng cũng hồn, cục cưng vai Kỳ Phóng: “Đây là con trai ?”
Kỳ Phóng “ừm” một tiếng. Dù , cũng vỗ con trai: “Nghiêm Ngộ, gọi chú .”
Cục cưng ngọt miệng điểm giống , lập tức gọi một tiếng, còn tặng kèm một nụ toe toét. Tề Phóng thấy cũng ngây ngô theo.
Tiền Chí Bình thấy : “Ôi là quen ? Vậy hỏi thợ Kỳ , thợ Kỳ rành khu thí điểm hơn nhiều.”
Chắc là còn việc, xong thì mất, chỉ còn Kỳ Phóng và Tề Phóng trừng trừng. Ừm, thực sự là trừng trừng.
Mãi một lúc lâu, bé Kỳ Nghiêm Ngộ vỗ bố giục: “Mẹ! Tìm !”
Tề Phóng lập tức cục cưng. Kỳ Phóng cũng tiếp tục bước : “Vậy theo .”
Giọng nhàn nhạt. Tề Phóng ngớ một lát mới phản ứng kịp: “Anh cũng khu thí điểm ?” Vội vàng theo.
Thế nhưng hai cùng , dù ngượng ngùng, khí cũng kỳ lạ, gì để .
Mãi một lúc lâu, Tề Phóng tự cảm thấy tìm chủ đề: “Nghe và bạn đời đều chuyển công tác về huyện .”
Kỳ Phóng lập tức mắt : “Sao rõ như thế?”
“Ai cũng mà.” Tề Phóng hiểu ý : “ .”
Kỳ Phóng . Đáp một câu hỏi, tạm gọi là đáp , cũng hỏi: “Gần đây vẫn xem mắt ?”
Tề Phóng ngại ngùng gật đầu: “Ừm.” Kỳ Phóng xong một cái, thực sự gì cho .
Hơn ba năm . Chuyện đó qua hơn ba năm . Tìm một đối tượng khó khăn đến thế ?
Anh chẳng công việc, thể lực , cái gì cũng lời vợ, cách chuyện khi xem mắt ?
Trong sự im lặng, khu thí điểm phía cuối cùng cũng đến. Tề Phóng cũng thấy đang đợi ở cửa, thầm thở phào nhẹ nhõm: “Dì Sở.”