Xuyên không trọng sinh: Làm sao đây khi tôi lại khớp đôi với Bạo Quân - Chương 25: Cô có thể kiểm soát được bản thân không?

Cập nhật lúc: 2025-12-05 18:01:21
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bầu khí dường như kỳ quái.

 

Tô Lị nuốt một ngụm nước bọt: “Có lén lúc để ý mà ăn đồ nướng ?”

 

Lục Diệu: “…”

 

việc đây.”

 

Anh xoay về phía phòng việc.

 

Tô Lị ghế sofa, chằm chằm bóng lưng .

 

Có lẽ là do ánh đèn quá , mà cô cảm thấy hôm nay m.ô.n.g của đặc biệt cong.

 

Trời càng lúc càng tối, Lục Diệu bóp bóp sống mũi bước khỏi phòng việc. Anh việc đến tận khuya như thế, nhưng đèn trong phòng khách vẫn tắt.

 

Người cá dựa lưng ghế sofa, chăm chú chằm chằm máy tính thông minh.

 

Có lẽ là đang việc, nên cô còn đeo cả tai .

 

Lục Diệu tới, đưa tay gõ gõ tai của cô.

 

“Sao giờ còn ngủ?”

 

Người cá nhỏ giật , ngẩng đầu về phía , vẻ mặt ngơ ngác: “Không nữa.”

 

Khi lời , ánh mắt của Tô Lị vẫn cứ lảng vảng Lục Diệu.

 

Lục Diệu máy tính thông minh của cá nhỏ đang phát một buổi livestream. Hình chiếu thu nhỏ xuống một tỷ lệ nhất định phản chiếu mặt bàn, là một nam streamer, mặc áo sơ mi đen trong suốt, thể lờ mờ thấy cơ thể dán băng dính bên trong, tay còn quấn một sợi dây màu đỏ, đang nhảy gợi cảm.

 

Lục Diệu: “…”

 

Ba giờ sáng, đêm đen gió lớn, nam streamer mặc đồ kỳ lạ cầm micro thì thầm: “Nói gì với kẻ hư hỏng s.e.x.y nào?”

 

Người cá nhanh chóng đáp : “Chưa đủ! Muốn thêm nữa!”

 

Lục Diệu: “…”

 

Cuộc sống trực ban hôm nay của Tô Lị vô cùng lơ đễnh, vì tối qua cô hầu như ngủ, nên ban ngày hôm nay chỉ lo đệm lạnh ngủ bù.

 

Lục Diệu xử lý xong công việc, một cái về phía cá nhỏ quầng mắt thâm xì đang ngủ bù ở đó.

 

Anh dậy, tới, chọc chọc má cô.

 

Người cá nhỏ giơ tay hất tay , lẩm bẩm một câu là gì, lật sang một bên ngủ tiếp.

 

Anh xổm một lúc, đó dậy tiếp tục việc.

 

Làm việc liên tục đến buổi chiều, cá lúc mới ngủ dậy, vẻ mặt ngây thơ nghiêng đầu nghỉ ngơi.

 

Khi hai ăn trưa xong, là hai giờ chiều.

 

Peide gõ cửa bước : “Thượng tướng, lệnh bắt giữ bên Viện xét xử ban hành.”

 

“Ừm, gửi cho .”

 

“Vâng, Thượng tướng.”

 

Lục Diệu hôm nay nghỉ sớm nữa.

 

“Hôm nay chúng ?” Tô Lị ngáp hỏi.

 

“Bệnh viện.”

 

Langdon vẫn còn viện, khi bác sĩ cấp cứu, các dấu hiệu sinh tồn của ông định. Bây giờ ông đang trong phòng bệnh riêng tư cao cấp, đeo mặt nạ thở, bên cạnh robot y tá đang phục vụ chu đáo.

 

“Thầy, chào buổi chiều.”

 

Lục Diệu đặt bó hoa trong tay lên đầu giường Langdon.

 

Bó hoa mang đến tàn .

 

Lục Diệu vô cùng kiên nhẫn rút một chiếc d.a.o găm quân dụng từ trong , cắt bỏ lớp bao bì bên ngoài của bó hoa, cắt chéo phần gốc cùng.

 

Anh đặt bó hoa bình, đổ nước sạch , cuối cùng xé những cánh hoa ở mép ngoài cùng , để lộ dáng vẻ hảo nhất của bông hoa.

 

Langdon nhíu mày Lục Diệu.

 

Sau khi xong tất cả những chuyện , Lục Diệu mới cạnh giường Langdon.

 

Anh Langdon đang giường bệnh, vẻ mặt gầy gò hốc hác.

 

Anh mặc quân phục thẳng thớm, một tay mở máy tính thông minh: “ hiện tại đại diện cho Viện xét xử ban hành lệnh bắt giữ đối với ngài.”

 

Tô Lị: ???

 

“Khò khè khò khè…”

 

Langdon chuyện, nhưng vì triệu chứng liệt khí quản vẫn khỏi, nên chỉ thể phát những âm thanh kỳ lạ.

 

“Thời gian , ngài bí mật gặp mặt Công tước Wellington và Bá tước Gray, mưu toan lật đổ quy trình bỏ phiếu công bằng, tiến hành thao túng ngầm. Công tước Wellington và Bá tước Gray cung cấp bằng chứng tương ứng để xác định hành vi bất hợp pháp của ngài.” 

 

Sắc mặt Langdon đè nén đến đỏ bừng, thậm chí còn tím tái.

 

Chậc, tức giận đến mức

 

Không là sắp c.h.ế.t thật chứ?

 

“Cô đè lên ống thở oxy của ông .” Lục Diệu xong mới bình thản nhắc nhở Tô Lị.

 

Tô Lị cúi đầu, thấy bánh xe cá của vặn đè lên một cái ống mặt đất.

 

Cô lùi xe cá về phía , Langdon hít mạnh một , cả mới từ từ bình tĩnh .

 

“Cậu tưởng thắng ?” Tròng mắt của Langdon chuyển động, một dòng chữ xuất hiện từ khí hiện mặt ba .

 

Langdon dựa sự chuyển động của mắt để điều khiển máy tính thông minh, xác nhận chữ.

 

Khả năng là ông phẫu thuật giao diện não máy tính.

 

Lục Diệu ở đó, vẻ mặt đổi: "Thầy, khi cơ thể của ngài hồi phục xong, sẽ của Viện xét xử đến đưa Ngài về điều tra.”  

 

Langdon trừng mắt, tiếp tục dùng mắt gõ chữ: “Ống thở oxy.”

 

Tô Lị cúi đầu, thấy ống thở oxy đè lên nữa.

 

Cô bèn lùi về phía một chút.

 

chút tò mò lão Langdon đang gõ chữ, cũng tò mò cái giao diện não máy tính đó là thứ gì.

 

Mặc dù cô từng , nhưng từng thấy bao giờ, dù phương tiện công nghệ cao cấp như thế thực sự hiếm gặp.

 

“Thầy, chúc thầy may mắn.”

 

Đối với Lục Diệu mà , Langdon rõ ràng là kẻ thất bại.

 

Anh cần ông nữa, liền dẫn Tô Lị rời thẳng.

 

Langdon ở đó, trong cổ họng phát tiếng “khò khè khò khè.”

 

Trên hình chiếu máy tính thông minh mặt ông đột nhiên hiện một câu đầy đủ.

 

Diệu Nhật… Khởi động

 

Liên tiếp ba ngày, Tô Lị đều vô cùng hưng phấn buổi tối, còn ban ngày thì cắm đầu ngủ bù.

 

Cô thực sự chịu đủ cái múi giờ ngoại quốc lắm .

 

Lục Diệu tỉnh dậy mở cửa phòng ngủ, liền phát hiện cá vốn dĩ nên đang ngủ nướng thì giờ vẫn còn xem livestream.

 

Màn hình livestream là một nhóm đàn ông.

 

“Cô cả đêm ngủ ?” Lục Diệu tới, thấy cá đeo tai , xem với vẻ mặt tập trung cao độ.

 

Lục Diệu một tay tháo tai đầu cô.

 

Người cá ngẩng đầu lên , quầng mắt thâm như con gấu trúc, rên rỉ : “ hình như hỏng .”

 

Lại đến cơ quan.

 

Lục Diệu dẫn Tô Lị vội vã đến cơ quan, giữa đường gọi một cuộc điện thoại cho Peide, bảo hoãn cuộc họp ngày hôm nay.

 

Nữ bác sĩ đó yên lặng lắng Lục Diệu mô tả sự bất thường của cá.

 

“Rất hưng phấn.”

 

“Còn gì nữa ?”

 

Thích xem đàn ông.

 

Lục Diệu cúi đầu Tô Lị một cái. Tô Lị chột ngay lập tức tránh ánh mắt của .

 

“Không.”

 

“Thượng tướng, ngài quan tâm đến cá quá ít, như thể phán đoán .”

 

Lục Diệu trầm ngâm thở một .

 

Tô Lị càng thêm chột .

 

“Hay là ngài về quan sát thêm? À, , ngài thông tin liên hệ của Emily chứ? Cô hiểu về Lily, thể hỏi cô .”

 

Lục Diệu gật đầu, đồng thời đưa Tô Lị khỏi văn phòng và trực tiếp dùng máy tính thông minh liên hệ với Emily.

 

Emily trả lời nhanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-trong-sinh-lam-sao-day-khi-toi-lai-khop-doi-voi-bao-quan/chuong-25-co-co-the-kiem-soat-duoc-ban-than-khong.html.]

 

Lục Diệu tin nhắn Emily gửi , vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.

 

Tô Lị thấy biểu cảm của Lục Diệu, theo bản năng nghĩ sai hướng.

 

Mình mắc bệnh nan y ?

 

Mình còn tiêu hết tiền của Lục Diệu mà!

 

Suốt dọc đường về, Tô Lị dũng khí hỏi, Lục Diệu cũng .

 

“Buổi trưa ăn gì?”

 

Sáng sớm xuất phát cơ quan thì gặp kẹt xe giờ cao điểm, còn trì hoãn một lúc trong cơ quan nên, khi họ khỏi cơ quan thì gần mười giờ. 

 

Bữa ăn từ sáng sớm tiêu hóa xong, Lục Diệu giơ tay mở máy tính thông minh, tìm kiếm những nhà hàng gần đó.

 

Tô Lị vẻ mặt buồn bã: “ ăn đồ ngon.”

 

Ngữ khí của cá tràn trề thất vọng: “Mời gọi mười nam mẫu .”

 

Chiếc xe lập tức phanh gấp.

 

Tô Lị đột ngột dây an siết . Cô nghiêng đầu đàn ông ở ghế lái.

 

Lục Diệu một tay gõ lên vô lăng, càng gõ càng gấp gáp, cuối cùng một tay xoay vô lăng, trực tiếp lái xe một con phố tương đối yên tĩnh bên cạnh.

 

Đây là một con phố cũ, gạch cũ lồi lõm, cây cối rợp bóng, những ngôi nhà hai bên đều thấp, tường trắng, cửa sổ gạch đỏ.

 

Tô Lị áp kính cửa sổ xe một cái.

 

Ở đây quán nam mẫu ?

 

Chiếc xe gấp, một con phố hẻo lánh hơn, đến một cánh cổng sắt lớn.

 

Cổng sắt lớn chậm rãi mở , Lục Diệu lái xe trong sân.

 

phục vụ tiến lên: “Chào ngài, xin hỏi ngài đặt ? Đi mấy ạ?”

 

“Vừa mới đặt, hai , cần một phòng riêng.”

 

“Vâng, sẽ đỗ xe giúp ngài.”

 

Mặc dù xe hiện nay đều chức năng đỗ xe tự lái, nhưng để thể hiện sự cao quý của khách hàng, nhân viên phục vụ vẫn sẽ cung cấp dịch vụ đỗ xe.

 

Lục Diệu đưa Tô Lị xuống xe, xe cá, mắt vẫn rời chằm chằm đàn ông mặc đồ phục vụ màu đen.

 

Lục Diệu suốt dọc đường đẩy Tô Lị trong.

 

Chắc lẽ đây là một địa điểm cực kỳ cao cấp, tất cả đàn ông ở đây đều là trai cao từ một mét tám trở lên.

 

Ồ, đàn ông.

 

Ồ, là đàn ông.

 

Ồ, vẫn là đàn ông.

 

Tô Lị bắt đầu công nhận Lục Diệu quả thật là một nuôi cá vô cùng hảo.

 

Cậu tám tệ.

 

Cậu mười cũng .

 

Tô Lị tinh mắt thấy con tấm bảng n.g.ự.c những phục vụ .

 

“Chào ngài, phòng riêng của ngài đến .”

 

Ồ, còn phòng riêng nữa.

 

Vào trong, mau trong.

 

Người phục vụ dẫn đường phía mười ba, trông cũng tệ.

 

Tô Lị đẩy trong, nhưng ánh mắt của cô vẫn còn lưu luyến dừng mười ba, đó Lục Diệu dùng một tay nâng cằm đầu về.

 

Không vội, vội, mười ba, lát nữa sẽ gọi .

 

Cửa phòng riêng đóng .

 

Tô Lị hưng phấn về phía Lục Diệu.

 

Cái phòng riêng còn dựng một cái bàn, trông giống nơi ăn cơm thế nhỉ?

 

Cái bàn so với chiều cao của bàn thông thường thì thấp hơn một nửa, Tô Lị từ xe cá bước xuống, vặn nhét cái đuôi phía cái bàn, đó hai tay mặt bàn.

 

Lục Diệu cởi giày xếp bằng đối diện cô.

 

“Gọi món.”

 

Anh đưa máy tính thông minh đặt bàn cho Tô Lị.

 

“Không ăn cơm nữa.”

 

Trong đầu cô hiện tại là đàn ông.

 

Lục Diệu hít sâu một , trực tiếp dùng máy tính thông minh gọi món, yêu cầu hai suất ăn.

 

Không bao lâu, một phục vụ mang đĩa , núi băng khổng lồ một lớp sashimi gồm tôm hùm Nauy, bào ngư, cá hồi, gan ngỗng, ...

 

Lại là món Nhật ư?

 

“Anh dị ứng hải sản ?”

 

dán miếng dán chống dị ứng .”

 

Ồ.

 

Vậy thì cô sẽ ăn chọn đàn ông .

 

Tô Lị cầm đũa gắp một miếng cá hồi, còn kịp bỏ miệng, đối diện đột nhiên : “Có lẽ là kỳ phát tình.”

 

“Kỳ phát tình? Tô Lị tò mò hỏi: “Ai? Anh ?”

 

Lục Diệu khựng đũa , ngước mắt cô: “Là cô.”

 

“Emily , cô mới trưởng thành lâu, đây hẳn là kỳ phát tình đầu tiên.”

 

Tô Lị đột nhiên hồi tưởng về mèo cưng của cô khi phát tình thì trở nên mất kiểm soát. Cô sợ hãi nên mang nó … thiến. 

 

Từ đó về , nó trở thành một con mèo con ham là gì nữa.

 

Tô Lị ăn một miếng cá hồi chấm nước tương để trấn tĩnh. Sau đó ăn một miếng cá hồi chấm mù tạt để trấn tĩnh.

 

Lục Diệu sẽ đưa cô thiến đấy chứ?

 

“Nếu cô thật sự là cá, thì kỳ phát tình, cô nên thèm cá nam, chứ là đàn ông loài .”

 

Ba chữ kỳ phát tình thốt từ miệng Lục Diệu hề chút d.ụ.c vọng mờ ám nào, ngược còn mang theo một ẩn ý dò xét. 

 

Ánh mắt rơi xuống mặt Tô Lị, dường như xuyên qua lớp vỏ bọc da thịt để thấy cái tận cùng bên trong cô.

 

Tô Lị nhớ khi con mèo nhà cô phát tình, nó nhân lúc cô ngủ mà l.i.ế.m khắp những chỗ lộ ngoài từ đầu đến chân cô một lượt. 

 

Từ đó thể thấy, mèo trong kỳ phát tình hẳn phân biệt loài để phát tình.

 

“Anh sợ ?” Tô Lị dùng ánh mắt sâu thẳm Lục Diệu.

 

Lục Diệu: “…”

 

“Cô thể kiểm soát bản ?” Anh hỏi ngược

 

“Có thể chứ.” Tô Lị ưỡn n.g.ự.c tự tin .

 

So với thiến thì cái gì là chứ.

 

“Vậy còn gọi nam mẫu nữa ?” Anh thâm trầm hỏi tiếp.

 

Tô Lị do dự ba giây.

 

“Cô do dự.”

 

“Không gọi nữa, gọi nữa.”

 

Một bữa món Nhật cao cấp xa hoa, Tô Lị ăn mà vị gì.

 

Bây giờ cô ăn cơm cũng thấy ngon nữa, đây.

 

Sau khi vật lộn cả buổi sáng, Lục Diệu về việc, còn Tô Lị đương nhiên là theo theo sát .

 

ở ghế phụ lái, chằm chằm phía .

 

“Dây an .”

 

Âm thanh truyền đến từ bên cạnh.

 

Tô Lị dùng động tác chậm chạp duỗi tay kéo dây an .

 

Không kéo , mắc kẹt hả?

 

Cô cúi đầu kiểm tra, còn kịp xem xét, thì phía bên một bàn tay kéo dây an mắc kẹt cô.

 

Tô Lị bàn tay đang đeo găng tay màu đen mặt.

 

“Tay của trông vẻ mềm quá… A, cứng quá.” 

 

Loading...