[Xuyên Không Trọng Sinh TN70] Mỹ Nhân Cá Muối Gả Cho Giám Đốc Cuồng Công Việc - Chương 572

Cập nhật lúc: 2025-12-24 02:56:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong quán gọi nước dừa thì đúng là chút kỳ quặc.

Đối diện với ánh mắt tò mò của , Lương Thu Nhuận vẫn thản nhiên như : "Vợ uống dễ mất ngủ, cho cô một ly nước dừa là ."

"Nếu sẵn," Anh mỉm dặn dò, "phiền các cửa mua giúp một quả dừa tươi đổ ly."

Người phục vụ trẻ định ở đây tiền lệ đó, nhưng phục vụ cũ nhanh tay kéo , cung kính với Lương Thu Nhuận: "Dạ , thưa Nhà máy trưởng Lương, ngài vui lòng đợi một chút." Rõ ràng, phục vụ lâu năm quá quen với thói quen của .

Sau khi họ ngoài, Trưởng phòng Lý lên tiếng trêu chọc: "Nhà máy trưởng Lương đúng là cưng chiều vợ thật đấy." Mối quan hệ giữa ông và Mạnh Quyên cũng , nhưng hiếm khi nào bàn chuyện ăn ở nơi công cộng mà ông thể đặc cách lo toan cho vợ tỉ mỉ đến thế.

Lương Thu Nhuận thấy Giang Mỹ Thư chút ngượng ngùng liền đỡ lời: "Vợ nhát gan, da mặt mỏng, chịu nổi sự trêu chọc của ạ." Tiếp đó, tự nhiên chuyển chủ đề sang chính sự: "Không Trưởng phòng Lý và Cục trưởng Trần tìm việc gì?"

Trưởng phòng Lý lúc mới thẳng vấn đề: "Hôm nọ trong buổi liên hoan, đồng chí Giang bên phía Nhà máy trưởng Lương đang cần xử lý một lượng lớn đất thải?"

Lương Thu Nhuận đáp: " ." Đối phương mở lời, đoán định ý đồ của họ.

"Chuyện là thế , Cục trưởng Trần đây đang nhận một nhiệm vụ là quy hoạch lấp biển đường, cần một lượng lớn đất thải chở Tiền Hải. Không sẵn lòng tiếp nhận nhiệm vụ ?"

Thu Nhuận trả lời ngay là nhận , mà hỏi kỹ hơn: "Cụ thể là thực hiện thế nào ạ? Ví dụ như việc chở đất, mỗi xe tính giá bao nhiêu? Và ước chừng cần bao nhiêu khối lượng?"

Câu hỏi khiến Trưởng phòng Lý chịu c.h.ế.t, trả lời là Cục trưởng Trần. Là trực tiếp nhận nhiệm vụ, ông nắm rõ: "Hiện tại mức giá công khai là ba tệ một xe, loại xe tải nặng chuyên dụng, mỗi xe chở một đến hai tấn. Còn về tổng lượng đất cần thiết thì hiện chúng xác định chính xác, khu vực vịnh biển ở Tiền Hải cần lấp rơi sáu bảy nghìn mét vuông. Để lấp bằng thì chắc đợi nhân viên chuyên môn đo đạc mới ."

Lương Thu Nhuận nhẩm tính, đó là chuyện một hai tấn đất thể giải quyết , liền : "Muốn lấp bằng bộ thì khối lượng công việc cực kỳ lớn, một xuể. Còn về giá cả mỗi xe, hy vọng Cục trưởng Trần thể cân nhắc nâng lên một chút cho chúng , vì thú thật việc cũng dễ dàng gì."

Về điều , Cục trưởng Trần chuẩn tâm lý. Ba tệ là giá công khai ban đầu. "Nếu Nhà máy trưởng Lương thể thầu trọn gói bộ khu vịnh Tiền Hải, thể nâng giá lên ba tệ hai hào."

Lương Thu Nhuận vẫn hài lòng, nhíu mày.

"Ba tệ năm hào!" Cục trưởng Trần thở dài: "Nhà máy trưởng Lương, cái giá thực sự là kịch trần , thêm nữa cũng ."

Mức giá ba tệ năm hào đạt đến ngưỡng kỳ vọng của Thu Nhuận. Anh gật đầu: "Vậy thì ba tệ năm hào. Toàn bộ việc lấp vịnh biển Tiền Hải cứ giao cho chúng xử lý. Không khi nào thì ký hợp đồng?"

Cục trưởng Trần hề do dự: "Ngay bây giờ cũng ."

Quán sẵn giấy và bút máy, cần xa, họ lập tức thảo một bản hợp đồng tại chỗ. Một bản chia hai, mỗi bên giữ một bản. Hợp đồng ghi rõ quyền lợi và trách nhiệm của đôi bên, cuối cùng là đơn giá ghi minh bạch.

Sau khi đôi bên cùng ký tên, Thu Nhuận hỏi: "Có cần đóng thêm dấu của Cục Quy hoạch ạ?"

Anh nhắc thì thôi, Cục trưởng Trần giật vỗ trán: " là thiếu con dấu của Cục, bây giờ về văn phòng đóng dấu ngay. Hai ..." Ông định bảo vợ chồng Thu Nhuận đợi ở quán , nhưng Thu Nhuận từ chối: "Để chúng cùng ông đến cơ quan luôn, đỡ công ông ."

Sự chu đáo của Thu Nhuận càng khiến Cục trưởng Trần thêm phần thiện cảm. "Được, chúng cùng ."

Việc đóng dấu diễn nhanh. Cục trưởng Trần lái xe , nhóm Thu Nhuận bám sát theo . Đến Cục Quy hoạch thì đèn đuốc tắt hết, rõ ràng là hết giờ việc. Cục trưởng Trần dùng chìa khóa mở cửa, bật đèn, lấy con dấu từ ngăn kéo và đóng trực tiếp bản hợp đồng.

Khoảnh khắc con dấu đỏ thắm in xuống, Lương Thu Nhuận mới thực sự trút gánh nặng.

" , suýt nữa quên ghi thời hạn thành." Cục trưởng Trần sực nhớ .

Thu Nhuận : "Lấp biển đường nhanh , ít nhất cũng sáu tháng." Và đó là con ước tính thận trọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-my-nhan-ca-muoi-ga-cho-giam-doc-cuong-cong-viec/chuong-572.html.]

Cục trưởng Trần nhíu mày: "Thời gian đó lâu quá."

Thu Nhuận giải thích cặn kẽ: "Khu đất rộng cả mấy nghìn mét vuông, lấp từng chút một và đảm bảo lớp đất bên đủ chắc chắn, sụt lún. Cục trưởng Trần, nếu hứa một tháng xong mà bàn giao, liệu ông dám yên tâm nhận ?"

Dĩ nhiên là dám . Cuối cùng Cục trưởng Trần đành chịu thua: "Vậy chốt sáu tháng, sáu tháng thấy thành quả." Thu Nhuận khẽ gật đầu.

Thấy họ cứ bàn đông bàn tây mà đến chuyện "quan trọng nhất", Giang Mỹ Thư sốt ruột: "Thế còn chuyện thanh toán? Đất chúng chở đến thì ai sẽ là trả tiền cho chúng ?"

Câu hỏi của cô Thu Nhuận dở dở : "Giang Giang, chuyện thanh toán ghi rõ trong hợp đồng , mỗi tháng kết toán một ."

Mỹ Thư ngẩn , mặt thoáng đỏ vì ngượng: "Em... em sót mất." Nãy giờ cô cứ mải thả hồn .

Cục trưởng Trần : "Không , chuyện tiền nong cô cứ yên tâm, Cục Quy hoạch sẽ bàn bạc kỹ với Cục Địa chính, chắc chắn sẽ đơn vị chi trả, chạy ." Dù hợp đồng cũng ký và đóng dấu đỏ chót .

Nghe Mỹ Thư mới yên tâm. Rời khỏi Cục Quy hoạch về đến nhà, cô mới hỏi Thu Nhuận: "Lão Lương, diện tích cần lấp ở Tiền Hải hề nhỏ, định triển khai thế nào?" Dù đó cô vạch ý tưởng đại khái, nhưng thực tế bắt tay chắc chắn sẽ nhiều rắc rối.

Thu Nhuận đáp: "Cứ theo ý em thôi, nhưng sẽ rầm rộ ngay lập tức. Anh sẽ chuyển hết đất thải ở xưởng Hoành Thái qua đó , đó cho tung tin ngoài rằng Hoành Thái thi công nhanh là nhờ giải quyết vấn đề đổ đất. Lúc đó, các đơn vị thi công khác sẽ tự tìm đến thôi." Anh chọn cách " mát ăn bát vàng", để khách hàng tự tìm tới.

Mỹ Thư ngẩn : "Anh định quảng bá ?" Theo tư duy của cô, quảng cáo thì mới chứ, hơn nữa cả một vùng biển rộng như thế cần bao nhiêu là đất thải.

Thu Nhuận giải thích: "Giai đoạn đầu chính Hoành Thái là tấm gương quảng bá . Nếu giai đoạn giữa hiệu quả , mới cử chào mời."

Mỹ Thư lắc đầu: "Em thấy thế đủ. Lão Lương, thời gian còn nhiều . Cục trưởng Trần chỉ cho chúng sáu tháng để thành, nếu giai đoạn đầu lãng phí quá nhiều thời gian thì sẽ kịp tiến độ. Nếu là em, em sẽ song song: ngay từ lúc xe đầu tiên rời khỏi Hoành Thái, cho quảng bá ngay, nhất là lôi kéo các đơn vị khác theo đoàn xe của để đổ đất Tiền Hải cùng một lúc. Trong các đơn vị đó, Hoành Thái và Tiểu Đông Môn là của ' nhà' thì , nhưng với đơn vị bên ngoài, em nghĩ thể tập trung Lý Thành Đông."

"Lý Thành Đông?" Lương Thu Nhuận bưng nước rửa chân cho cô bóp chân cho vợ. Thấy cô khẽ nhíu mày, giảm lực tay : "Đau ?"

"Hơi đau, hôm nay em bộ nhiều quá." Mỹ Thư tiếp tục: "Trong những đấu thầu đất đợt đó, khu đất của Lý Thành Đông là lớn nhất. Nếu thầu công trường của , chúng ít nhất cũng thêm cả nghìn xe đất. Một bằng cả mười đơn vị khác cộng . Em tin là Hoành Thái gặp khó khăn về đất thải mà Lý Thành Đông gặp ."

Thu Nhuận trầm ngâm: " Lý Thành Đông và chúng vốn ưa ."

"Không," Mỹ Thư lắc đầu, "Hắn chỉ ưa Kiều Gia Huy thôi. Khi dự án Hoành Thái của Gia Huy giải quyết xong vấn đề đất thải, chắc chắn sẽ cho dò hỏi. Đó chính là cơ hội của chúng . Vấn đề là diễn cho khéo, nếu thao tác , chúng còn thể kiếm một khoản bộn từ tay Lý Thành Đông. Đằng nào quan hệ đôi bên cũng tệ , thêm một chút cũng chẳng ."

Lương Thu Nhuận gật đầu: "Để suy nghĩ thêm."

Mỹ Thư phiền suy nghĩ nữa. Cô định đổ nước rửa chân thì nhận mỗi Thu Nhuận bưng nước cho cô đều đầy ắp, cô căn bản là bưng nổi. Cuối cùng vẫn là Thu Nhuận đổ nước, còn Mỹ Thư thoải mái giường. Ngày hôm nay thực sự quá mệt, chân cô mỏi nhừ.

Thu Nhuận suy nghĩ hồi lâu : "Nếu Lý Thành Đông c.ắ.n câu, chúng tuyệt đối để lộ chuyện là đơn vị thầu dự án lấp biển Tiền Hải. Một khi , với hiềm khích giữa và Gia Huy, thà đổ đất chỗ khác chứ nhất định chịu trả tiền cho chúng ."

Mỹ Thư bật dậy: "Vậy tìm ai thích hợp để đại diện ?"

Thu Nhuận lắc đầu: "Tạm thời thì ."

Mỹ Thư thẳng dậy, ánh mắt sáng rỡ: "Em một nhân tuyển cực kỳ thích hợp."

"Ai?"

"Chính là em."

Nghe câu trả lời, Lương Thu Nhuận khỏi ngỡ ngàng: "Em ư?"

Loading...