Trần Xuân Đào thấy miệng nhàn nhạt, nhận lấy cốc nước ấm đưa tới súc miệng: “Thím Vu, thím mang bát trứng hấp xuống . ngửi thấy thoải mái, cũng đừng trứng hấp nữa.”
Mặc dù trứng hấp mang xuống, bữa trưa cô vẫn chẳng ăn bao nhiêu. Cơn đói lúc tan ca, khi thấy mâm cơm nghi ngút khói bàn chẳng còn chút khẩu vị nào. Cô ăn qua loa hai đũa cơm với món cà tím trộn, về phòng nghỉ.
Văn Dã ăn xong bữa trưa vội vàng, về phòng ngủ trưa cùng vợ, nhưng sợ sự mặt của sẽ khiến tâm trạng cô càng tệ hơn.
“Thím Vu, nghén ăn cái gì thì đỡ ạ? Đồ chua hả?” Anh thất thần lãng đãng tới bếp, khiêm tốn hỏi thăm.
Thím Vu : “Không nhất định, mỗi phụ nữ một khác. Thím nhớ Xuân Đào thích ăn chua, nhưng lúc m.a.n.g t.h.a.i khẩu vị cũng thể đổi, con cứ chuẩn chút đồ chua ở nhà .” Bà thắc mắc hỏi: “Xuân Đào khỏe mạnh bình thường, nghén thế ? Trước đây dì thấy cô triệu chứng , dì còn nghĩ đứa bé trong bụng là đứa thương cơ đấy.”
Văn Dã chột lảng mắt , gì.
Không sợ thím Vu chuyện là do lỡ lời, mà là cảm thấy Đào T.ử chắc chắn khác cô nghén vì chuyện đó.
“Thím Vu, con gà rừng trong giỏ tối nay hầm ạ. Hạt óc ch.ó đổ phơi khô, còn thỏ thì đừng động .”
Thím Vu đồng tình: “Làm , canh gà nhiều dầu mỡ, Xuân Đào lẽ ăn nổi. Hay là nuôi , đợi Xuân Đào khỏe hơn hẵng thịt hầm canh?”
Văn Dã nghĩ sẵn cách đối phó: “Không , lát nữa thím hớt hết lớp mỡ gà mặt canh , đùi gà nhất định đừng chặt vụn, nhất là lột cả lớp da gà bên ngoài đùi . Nước chấm để tối con pha.”
Đào T.ử thích ăn đùi gà nhất, còn đùi gà với nước chấm pha là tuyệt phối. Chắc sẽ chuyện gì bất trắc .
Chiều tối.
Trần Xuân Đào tan ca về nhà, liền thấy Nghiêm Gia Mỹ đợi sẵn ở sân, cô khỏi nở nụ .
Văn Dã dám tiến lên phiền, thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà buổi chiều nông nổi tìm Nghiêm Gia Mỹ, bảo cô hôm nay đừng tới. Nếu thì chuyện để . May là vợ giận thì giận, vẫn đồng ý để đưa đón , chỉ là những ngày chuyện với vợ thật quá đỗi khổ sở.
Anh bếp dặn dò thím Vu vài câu, xách con thỏ về khu gia binh.
Vừa bước cửa nhà, ruột chặn hỏi han nghiêm khắc một trận.
“Mày chọc Xuân Đào giận ?” là câu hỏi nghi vấn, nhưng ngữ khí chắc chắn.
Văn Dã chặn ở cửa nhà, lúng túng đáp: “Không, . Con dám chứ. Mẹ, đây là thỏ rừng Đào T.ử nhờ con mang qua cho …”
Tin tức của nhanh ! Mới một buổi chiều mà sai chuyện .
Diêu Tú Niên con thỏ, liếc con trai út, để hàng xóm xem trò : “Vào nhà .”
Văn Thành Vinh đang ở bếp bước , cùng với Diêu Tú Niên, vẻ mặt nghiêm nghị Văn Dã.
Thông Thông xổm một bên, tò mò sờ con thỏ đất.
“Văn Dã, mày đừng lừa tao. Buổi trưa tao thấy mày đưa Xuân Đào về, con bé chẳng với mày câu nào, cứ thế thẳng nhà.” Diêu Tú Niên thích can thiệp chuyện riêng của vợ chồng trẻ, để trống cho cả hai bên, đều dễ thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-vo-chong-doi-chieu-thap-nien-bay-muoi-khong-nhin-nua/chuong-44.html.]
Vợ chồng trẻ cãi ầm ĩ là chuyện bình thường, khi hôm nay cãi một trận, sáng mai hòa .
Xuân Đào bây giờ đang mang thai, thể để thằng Văn Dã bậy .
Văn Dã ở mặt bố hỗn láo quen , hiếm khi lúc nên lời, đành ấp a ấp úng : “Không chuyện gì lớn ạ, chỉ là con lỡ lời, Xuân Đào vui thôi.”
Diêu Tú Niên lạnh: “Thế nên mày con bé tức tới mức nghén luôn đấy hả?”
“Văn Thành Vinh, ông xem ông xem, đây là đứa con trai ngoan của ông đấy!”
Bị liên lụy, Văn Thành Vinh vội vàng thể hiện thái độ: “Văn Dã, mau , rốt cuộc là chuyện gì!”
Văn Dã:…
Quả hổ là ruột của , ngay cả chuyện Đào T.ử nghén cũng . Hóa hai đang đợi tự đến nhà chịu mắng đây mà.
Văn Dã giữ vững giới hạn cuối cùng, đưa Thông Thông và con thỏ trong phòng, bắt đầu nhận .
Nghe xong, Diêu Tú Niên thật sự nên gì về nữa, bà xoa đầu than thở: “Thôi , mày cứ từ từ mà đợi Xuân Đào nguôi giận . Bảo mày cả ngày năng kiêng nể gì, giờ thì nhận bài học , lòng .”
Vừa khéo trúng lúc , còn thế nào.
Diêu Tú Niên dù cũng thương con dâu út, bà nhỏ nhẹ cho Văn Dã mấy cách giảm nghén và cách xoa dịu cảm xúc. Cái gì cần dạy đều dạy hết , dỗ vợ vui thì tự lo liệu.
“Mày về , bụng Xuân Đào ngày càng lớn , mày bớt lông bông gây chuyện bên ngoài . Ở nhà bầu bạn với con bé nhiều hơn, cần gì thì với tụi tao. Chuyện qua thì đừng nhắc nữa, qua thì còn bận tâm gì. Văn Dã, mày hiểu, bây giờ mày mới là chồng danh chính ngôn thuận của Xuân Đào.”
Thằng nhóc thối , cái tính thích so đo đúng là di truyền từ bố nó, đều thích ghen tuông mấy chuyện cũ rích.
Đôi mắt đen của Văn Dã sáng lên, rõ ràng là lời khích lệ, “Bố , con hiểu ạ.”
Là nghĩ sai , những đàn ông đây đối với Đào T.ử thế nào nữa, chẳng cũng đều thành công rước về nhà ?
Anh, Văn Dã! mới là chiến thắng cuối cùng.
Diêu Tú Niên hài lòng gật đầu, quả là đứa con đáng dạy, xem con trai bà cũng quá đần.
Bà dậy, lấy từ trong tủ mấy hộp quà: “Mấy cái mang về cho Xuân Đào bồi bổ, bình thường chú ý đến những cảm xúc nhỏ nhặt của con bé. Mang t.h.a.i vất vả, bây giờ bụng mới lộ thì còn đỡ, đợi thêm một hai tháng nữa bụng lớn hơn, chịu cực chịu khổ đều là Xuân Đào.”
“Nhớ kỹ, con cái quan trọng, nhưng vợ mày còn quan trọng hơn. Về nhà xin Xuân Đào đàng hoàng, nếu nó thèm để ý đến mày, thì mày cứ thành thật mà đợi nó tha thứ .”
Lúc Văn Dã đến mang theo một con thỏ rừng, lúc hai tay xách đầy các loại thực phẩm quý giá và d.ư.ợ.c liệu.
Bước khỏi sân lớn, suýt chút nữa đ.â.m Lâm Bình đang đạp xe đạp về.
Sắc mặt Lâm Bình tệ, tóc tai bù xù, bên má còn một vết máu. Quần áo dính bụi bặm, ngoài dự đoán là đ.á.n.h với ai đó. Anh bóp chặt phanh, hai chân mặt đất: “Anh Dã, về ạ.”