[Xuyên Không Trọng Sinh TN70] Vợ Chồng Đối Chiếu Thập Niên Bảy Mươi Không Nhịn Nữa - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:02:26
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chị ơi, chị về phòng ngủ .” Trần Thiếu Dương thương chị, nhỏ giọng khuyên nhủ. Trong lòng khỏi sinh chút oán giận với Văn Dã thất hứa, tối thế còn về nhà, cũng xứng đáng với cái danh xưng rể!

Thấy chị gái lo lắng cả ngày, bụng còn đang mang cốt nhục nhà họ Văn…

Trần Xuân Đào day thái dương, cảm thấy cô lẽ quá căng thẳng . Còn một thời gian nữa mới đến kịch bản Văn Dã c.h.ế.t đuối, chắc sẽ t.a.i n.ạ.n gì xảy nhỉ.

“Em trai, chị phòng nghỉ đây. Em chịu nổi thì cũng về phòng ngủ .”

Trần Thiếu Dương gật đầu: “Vâng , chị, em , em buồn ngủ, lát nữa mới về phòng ngủ. Có chuyện gì cứ gọi em là .”

Trần Xuân Đào sợ rảnh rỗi việc gì , cố ý mang một phần sách giáo khoa cấp ba cho , bảo rảnh rỗi chi bằng sách nhiều hơn. Trần Thiếu Dương là một hạt giống để học hành, khi Trần Xuân Đào học tiểu học về nhà, mon men gần lật xem sách vở.

Nếu hai chị em chênh lệch ba tuổi, tương đương ba lớp, Trần Xuân Đào thích học cũng giao bài tập giáo viên giao cho em trai .

Cứ thức như cho đến mười giờ tối.

Trần Thiếu Dương thật sự thể thức nổi nữa, thu dọn đồ đạc định về phòng ngủ, giây tiếp theo thấy cánh cổng xa khóa đẩy từ bên ngoài .

Văn Dã phong trần mệt mỏi từ xa thấy sân còn sáng đèn, đẩy xe đạp bước nhanh sân, tiếng ‘vợ ơi’ còn kịp kêu lên, thấy em vợ mặt lạnh lùng mái hiên.

Từ ‘vợ ơi’ đến miệng miễn cưỡng nuốt trở .

“Thiếu Dương.” Không thấy cô vợ yêu quý, nụ mặt Văn Dã nhạt , giọng khô khan chào hỏi.

Trần Thiếu Dương mù, tự nhiên thể nhận sự mệt mỏi và vội vã đàn ông về muộn , bánh xe đạp dính đầy bùn đất. Cảm xúc bất bình cho chị gái trong khoảnh khắc tan nhiều.

“Ruộng đồng việc gì, là ở huyện thành bầu bạn với chị hai ngày. Anh phiền chứ?” Cậu tự nhiên ho khan, ngượng nghịu gọi: “Anh rể.”

Cơ thể mệt mỏi một ngày bôn ba của Văn Dã khi thấy tiếng ‘ rể’ , đột nhiên tràn đầy sức sống. Anh hào phóng vẫy tay đồng ý: “Không phiền, Thiếu Dương ở bao lâu thì ở bấy lâu, chị ý kiến là .”

Em trai của Tiểu Đào tử, chính là em trai của Văn Dã.

Cậu em vợ mâu thuẫn với vì Tiểu Đào t.ử là gì cả, điều càng chứng tỏ nhà họ Trần là thật lòng yêu thương vợ . Anh vui mừng còn kịp. Nếu chỉ vì lưng là nhà họ Văn mà vội vàng nịnh bợ, Văn Dã còn chẳng bố thí một ánh mắt.

“Chị hôm nay lo cho , bữa tối cũng ăn bao nhiêu.” Trần Thiếu Dương sợ tỉnh giấc chị gái đang ngủ trong phòng, bước xuống bậc thềm mới lên tiếng.

Động tác dừng xe đạp của Văn Dã khựng , đôi mắt đen lóe lên một tia đau buồn: “Chuyện xảy đột ngột, bên đó xong là vội vàng về ngay.” Ở đội Loạn Thạch ngay cả điện thoại cũng , việc truyền tin dựa .

Buổi sáng đến đó, hề nghỉ ngơi. Thôn Loạn Thạch địa hình phức tạp hẻo lánh, và Lâm Bình lạ nước lạ cái, lòng vòng mất ít đường.

Đến khi theo dấu vết tìm hai Cổ, là buổi trưa .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-vo-chong-doi-chieu-thap-nien-bay-muoi-khong-nhin-nua/chuong-51.html.]

Trần Thiếu Dương ý trách móc cho chị gái, nhưng cũng cư xử với rể như thế nào, vội vàng một câu “Chị dặn thím Vu giữ cơm cho , ở trong nồi gang trong bếp” về phòng.

Cậu rể danh nghĩa là Văn Dã từng tiếp xúc nghiêm túc. Đều là đàn ông, đối diện chuyện bình bình lặng lặng, cảm thấy kỳ quái.

Thấy Trần Thiếu Dương rời , Văn Dã bếp. Từ trong nồi gang múc cơm canh còn nóng, ngay bếp ăn ngấu nghiến. Hôm nay mệt c.h.ế.t, bữa trưa ăn tạm hai cái bánh nhân thịt mang theo, cả ngày ăn thêm thứ gì khác.

Bụng đói kêu rột rột.

May mà thím Vu để lượng cơm canh khá nhiều, đủ để Văn Dã ăn một bữa ngon lành. Ăn xong, nhanh tay rửa sạch bát đũa cất chạn, đó lấy xô múc nước nóng tắm.

Chưa đầy nửa tiếng, Văn Dã dọn dẹp xong xuôi thứ, lau tóc tươi tỉnh rón rén phòng.

Tóc khô, vội vàng lên giường ôm lấy Tiểu Đào t.ử đang ngủ say lòng, thơm tho mềm mại, khiến lòng an yên vô cùng.

Rõ ràng chỉ xa vài tiếng đồng hồ, mà cứ như trải qua lâu .

Chương 25

Có lẽ là trong lòng vẫn còn vướng bận nào đó, Trần Xuân Đào ngủ yên giấc lắm, còn gặp một cơn ác mộng kỳ lạ.

Mơ thấy tình tiết trong tiểu thuyết biến thành hiện thực tàn khốc.

thấy Văn Dã ướt sũng bên bờ sông, mắt nhắm nghiền, môi tái nhợt, lồng n.g.ự.c hề chút phập phồng nào. Cô thể tin nổi chạy , chạy mãi chạy mãi, chạy bao lâu thì đột nhiên một hòn đá vấp ngã.

Giây tiếp theo cơ thể cô run lên, tỉnh giấc.

Cảm nhận sự bất thường của trong vòng tay, Văn Dã đang sắp ngủ chợt mở mắt, thăm dò lên tiếng: “Vợ ơi?”

Trần Xuân Đào vẫn hồn khỏi dư âm của cơn ác mộng, ánh mắt thất thần đưa tay mò mẫm trong bóng tối, xác nhận cảm giác da thịt tay là ấm áp và chân thật, mới dán chặt cơ thể , dường như thể giúp cô an tâm hơn.

“Văn Dã, về .” Giọng mang theo chút khàn khàn.

Đêm tối đen tĩnh mịch, hai gần đến mức ngay cả khuôn mặt của đối phương cũng rõ.

Văn Dã cảm thấy trạng thái của Tiểu Đào t.ử , lật tay bật đèn bàn đầu giường. Tầm tối đen trở nên sáng sủa và vững tâm hơn ánh đèn vàng ấm áp.

“Ừ, về lâu. Em gặp ác mộng ?” Văn Dã nhẹ nhàng vỗ lưng cô , cố gắng trấn an sự bất an của cô bằng lời và hành động.

Trần Xuân Đào khẽ “ừ” một tiếng, chuyện khác để chuyển hướng chú ý: “Anh về muộn thế, là bên hai Cổ gặp rắc rối gì ? Có gặp chị dâu Cổ ở đội Loạn Thạch ?”

Cách Ô Niệm đối xử với nhà họ Ô cô bình luận, cô chỉ đơn thuần cảm thấy tiếc nuối cho mối tình chân thành kéo dài hàng chục năm , nên một kết cục như .

Động tác vuốt ve của Văn Dã chậm nửa nhịp, “Chị dâu Cổ mất , hai Cổ ngay cả mặt cuối cùng cũng kịp gặp, chúng chạy đến thì chậm vài phút. Nếu sớm hơn một chút, lẽ cứu . Haiz.”

Loading...