Sau khi ly hôn với Cổ Thiên Hữu, Ô Niệm nghĩ đến việc trở về nhà họ Ô, nơi đó đối với cô là nỗi đau khắc sâu xương tủy. Cô tìm một chỗ trọ ở huyện thành, dự tính vài ngày nữa sẽ tìm việc .
Cô tự còn mặt mũi nào gặp Cổ Thiên Hữu, cũng dây dưa gì với U Cát nữa, ngoài đều cẩn thận từng li từng tí.
Sống yên một thời gian, Ô Niệm tưởng rằng những cũ chuyện xưa đó rời xa cô, ngờ U Cát sớm tìm nơi cô ẩn náu, chỉ chờ cơ hội trực tiếp đ.á.n.h ngất cô đưa về đội Loạn Thạch.
Tỉnh , ở nơi cô quen thuộc thể quen thuộc hơn, hai chân đều xích bằng dây sắt.
Mười mấy năm sống trong nhà họ Ô, cô phòng riêng, chỗ ngủ là nhà kho chất đồ lặt vặt và củi. Còn về giường, đó là vài tấm ván gỗ lớn nhỏ đồng đều ghép .
Gần hai mươi năm về, cái nhà kho đó thêm cánh cửa gỗ che gió che mưa.
Sau , Ô Niệm mới , nhà họ Ô giống như mấy chục năm , bán cô cho đàn ông trong núi lấy vợ. Tuổi tác lớn hơn, kết hôn, sinh con cũng , đàn ông đó chỉ mua một phụ nữ để hầu hạ , để phát tiết giải tỏa.
Trần Xuân Đào ngây , một lúc lâu mới hồn, : “Chuyện trách . Thế còn hai Cổ, về ?”
Văn Dã lắc đầu, khẽ thở dài: “Chưa, hai Cổ ở một tĩnh tâm. Lúc đó muộn , nghĩ rằng ở cũng vô ích, nên vội vã về. Trên đường về và Lâm Bình chuyện nhiều, cũng hiểu rõ một chuyện.”
“Người nhà họ Ô đều là một lũ khốn nạn thối nát từ trong xương, với tài nghệ của hai Cổ dạy cho họ một bài học đích đáng thành vấn đề. Phong khí ở đội Loạn Thạch tệ, căn bản đạo đức nhân tính gì đáng .” Người nhà họ Ô c.h.ế.t thì cứ c.h.ế.t , đám dân làng gây nhiều tội ác đó cũng dám vì nhà họ Ô mà chạy đến đồn công an báo án.
Nhà họ Ô từng mua một phụ nữ về vợ cho U Cát, đầy hai năm U Cát lỡ tay đ.á.n.h c.h.ế.t, vội vàng cuốn chiếu chôn. Mà ở ngôi làng , việc mua bán phụ nữ dường như chuyện hiếm gặp.
Anh và Lâm Bình đường tìm hai Cổ, gặp một phụ nữ hai mươi mấy tuổi tiều tụy chạy đến cầu cứu họ. Trên làn da lộ , đan xen những vết sẹo cũ mới chói mắt, mặt mũi bầm tím sưng vù. Người phụ nữ cứ khăng khăng cô ở đây, là bắt cóc đến, cầu xin họ đưa cô rời khỏi đây.
Văn Dã và Lâm Bình việc , hơn nữa cái loại làng cổ hủ vốn bài xích ngoài, cho dù tin lời phụ nữ, cũng chắc thể đưa cô .
Quả nhiên, lâu đám dân làng tìm đến. Cười xòa vợ nhà hiểu chuyện, đầu óc va chạm nên hỏng, tóm là đủ lý do để đưa phụ nữ đó về.
Cách đó xa là ngôi làng nhà cửa san sát, Văn Dã kịp thời kéo Lâm Bình đang định xông lên, trơ mắt phụ nữ với đôi mắt tuyệt vọng cõng về. Cảnh tượng khiến hai suy nghĩ phức tạp và trầm lắng, chứng kiến sự xa của bản chất con , chỉ đốt cháy cái ngôi làng hôi thối khắp nơi .
Những lời đáng sợ , cho Trần Xuân Đào . Sợ cô dọa, sợ cô thấy suy nghĩ của quá tàn nhẫn.
Văn Dã nhớ ánh mắt tuyệt vọng của phụ nữ đó, ôm chặt Tiểu Đào t.ử trong lòng: “Vợ ơi, mấy ngày thể sẽ bận, chắc thời gian đưa đón em …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-vo-chong-doi-chieu-thap-nien-bay-muoi-khong-nhin-nua/chuong-52.html.]
Anh ngày mai đồn công an một chuyến, dù bằng chứng phạm tội mua bán phụ nữ của dân làng Loạn Thạch, nhưng phụ nữ đó chính là bằng chứng nhất, trực tiếp nhất. Tin rằng trong làng chắc chắn chỉ một phụ nữ như . Chỉ là bằng chứng, ở đồn công an quản chuyện .
Lâm Bình đúng, họ thời gian và sức lực tìm kiếm bằng chứng, nhưng phụ nữ bắt về hôm nay còn chịu đựng nữa .
Trần Xuân Đào cảm thấy gì nhiều về chuyện : “Không , chỗ cũng xa lắm. Cùng lắm là trưa về ăn, sáng mai với em trai, bảo nó mang cơm cho . Ở nhà , thể để nó ăn bám .”
Cô kìm vẫn hỏi: “Văn Dã, thể cho chị dâu Cổ mất bằng cách nào ? Nếu tiện thì thôi.”
Nghe giọng điệu và lời của Văn Dã, cái c.h.ế.t của Ô Niệm thể liên quan đến nhà họ Ô, thể là do nhà họ Ô một tay sắp đặt.
Văn Dã giấu giếm, đơn giản những gì : “Người nhà họ Ô bán chị dâu Cổ cho một đàn ông trong núi, hôm nay là ngày giao tiền giao . Chị dâu Cổ lợi dụng lúc hai bên đề phòng thoát khỏi dây trói chạy, cuối cùng chạy đến một vách núi đường . Người đàn ông đó , chị dâu Cổ tự nhảy xuống.”
Ô Niệm khi sẽ trải qua phận như nhiều năm , nghĩ đến việc lén lút bỏ trốn. nhà họ Ô mỗi ngày chỉ cho cô một bữa cơm nước lã, cơ thể yếu ớt chịu nổi, căn bản cách nào mở dây xích ở chân.
Trong làng nào đáng tin cậy, cô nhốt trong phòng, cho dù kêu cứu lớn tiếng, cũng ai cứu cô .
Những ngày tháng như kéo dài gần nửa tháng, nhà họ Ô tìm nơi bán cô . Đêm đó, nhà họ Ô ăn cơm trong nhà chính, tranh cãi xem sẽ dùng tiền bán cô để gì.
Ô Niệm lạnh run, trong một lặng, đứa cháu trai mười mấy tuổi mà cô từng gặp mặt lặng lẽ mở cánh cửa giam cầm cô năm qua năm khác.
“Cô ba, cháu xin , cháu cứu cô. Đây là đồ ăn cháu lén mang cho cô, cô mau ăn .” Đứa cháu trai xong liền định rời .
Ô Niệm cảm thấy nó lòng , do dự gọi nó : “Cảm ơn. Cháu thể giúp cô một việc ?”
“Vậy là, chị dâu Cổ tự tìm cái c.h.ế.t…” Trần Xuân Đào siết chặt chăn, lẩm bẩm .
Ô Niệm trong ký ức dịu dàng hiền thục, năng nhỏ nhẹ, khó thể tưởng tượng cô mang tâm trạng thế nào mà nhảy xuống vách núi. Khoảnh khắc nhảy xuống, cô nghĩ đến lỡ như c.h.ế.t ? Chắc đau đớn đến nhường nào.
Trần Xuân Đào tự thấy thể quyết tâm như .
Văn Dã giọng nặng trĩu: “Có thể coi là , cô nhà họ Ô khống chế thêm nữa, thà đổi lấy sự giải thoát bằng cả tính mạng.”
Có lẽ Ô Niệm cũng ngờ, đầu tiên thấy t.h.i t.h.ể cô là Cổ Thiên Hữu, gặp cô suốt một thời gian. Nếu cô , lúc cô nhảy xuống thì Cổ Thiên Hữu đang đường tìm cô cách đó vài trăm mét, cô còn đưa quyết định như ?