[Xuyên Không Trọng Sinh TN70] Vợ Chồng Đối Chiếu Thập Niên Bảy Mươi Không Nhịn Nữa - Chương 64
Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:18:56
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhắc đến con trai là Vương Kim Hà bực bội, xua tay: “Thôi đừng nhắc nữa, cô ít còn thấy bóng lưng, chứ với bố nó đến cả cô gái đó họ gì cũng hỏi . Chẳng chịu gì, hỏi thì cứ bảo . Không là giống ai, cái tính ch.ó má . Hai hôm nay , thích khỏi cửa nữa, bây giờ vẫn còn ở trong phòng nó đấy.”
Vài ngày nữa, nấm sợ là mọc .
Dì Sử thứ hai an ủi: “Người trẻ bây giờ đều thế, Miêu Miêu nhà khi yêu đương, cũng trốn trong phòng một . hỏi nó thằng Tri Kiến bắt nạt , nó bảo , còn bảo chúng bớt quản chuyện của nó .”
Vương Kim Hà : “Cái giống , yêu của Miêu Miêu là lớn lên cùng , rõ gốc gác. Nếu nó dám đối xử với Miêu Miêu, thì cứ chờ ăn đòn .”
Bà từng nghĩ đến việc để Lâm Bình và Miêu Miêu thử qua , nhưng Lâm Bình sống c.h.ế.t đồng ý, bảo là Miêu Miêu trong lòng nó giống như em gái ruột. Haizz, rốt cuộc Miêu Miêu vẫn thằng nhóc nhà họ Sử cướp mất.
Trần Xuân Đào Văn Dã về cặp thanh mai trúc mã trong khu tập thể , thấy ngưỡng mộ. Sao cô một bạn thanh mai trúc mã cao ráo trai nhỉ.
“ , Lâm Bình nhà cô chừng là chia tay với cô gái đấy?”
Cát Đại Phân lâu xuất hiện, đột nhiên từ phía chui như một hồn ma.
Chương 31
Sắc mặt Vương Kim Hà ‘xoẹt’ một cái sầm xuống: “Cát Đại Phân, bà giỏi nữa xem, xé rách cái miệng thối của bà thì thôi!”
Mấy tháng nay, Cát Đại Phân bề ngoài thành thật hơn nhiều. tục ngữ , ch.ó bỏ tật ăn cứt. Sau khi vợ chồng Văn Dã và Trần Xuân Đào dọn ngoài, ỷ lười chấp nhặt với bà bắt đầu tìm cách chiếm tiện nghi.
Bà cũng điều, nào cũng tìm nhà tính cách ôn hòa mà tay, dám nhảy múa mặt nhà họ Văn.
Vương Kim Hà rõ Cát Đại Phân là kẻ bắt nạt hiền, cũng như đây vì hòa khí khu tập thể mà nhường nhịn bà nữa. Tháng còn cãi một trận lớn, Vương Kim Hà cố ý giữa sân khu tập thể, lớn tiếng kể tội những chuyện mà Cát Đại Phân gần đây .
Khuôn mặt vàng khè của Cát Đại Phân cứng , bà nghẹn cổ họng la lối: “Sao, một câu sự thật cũng ? Lâm Bình nhà bà ngày nào cũng lẽo đẽo theo Văn Dã, chuyện lớn như mà Văn Dã tiết lộ cho bà chút nào? Hừ, còn tưởng quan hệ hai nhà các lắm cơ, chỉ thế thôi ?”
Vương Kim Hà lạnh: “Bớt giở trò ly gián , thời gian rảnh mấy chuyện , chi bằng lo cho Uông Trụ . Thật sự , thì bà cứ đẻ thêm đứa nữa . Người họa hại lưu ngàn năm, bà còn đợi thằng con trai út lớn lên ôm cháu đấy.”
Thấy Trần Xuân Đào khó hiểu, dì Sử thứ hai ghé sát tai giải thích: “Uông Trụ xem mắt , là một cô gái ở nông thôn. Bố cô gái đó thấy điều kiện nhà họ Uông đưa cũng , nên đồng ý. Ai ngờ cô gái đó chịu, còn dọa tự tử. Bố đó cũng tiền mờ mắt , ép con gái gả .”
Trần Xuân Đào nhíu mày, hỏi tiếp: “Sau đó thì ?”
Dì Sử thứ hai thở dài lắc đầu: “Hình như cô gái đó dây dưa với một đàn ông khác, nên hôn sự mới tan tành. Thời buổi , phụ nữ thật khổ, cũng là cạm bẫy. Thoát cái hố lửa , ai cái hố khác .”
Tình tiết quen thuộc , Trần Xuân Đào nhớ đến chuyện cũ của Cổ Thiên Hựu và Ô Niệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-vo-chong-doi-chieu-thap-nien-bay-muoi-khong-nhin-nua/chuong-64.html.]
Cát Đại Phân quả nhiên tức điên lên, chỉ mũi Vương Kim Hà giận dữ: “Vương Kim Hà, bà gì đó! Đừng tưởng sẽ sợ bà. Trụ nhà chắc chắn sẽ kết hôn Lâm Bình! Bà cứ cầu nguyện cho Lâm Bình và cô gái yên .”
Vương Kim Hà vỗ một cái tay bà : “Lâm Bình mới hơn hai mươi tuổi, còn trẻ, thêm năm sáu năm nữa kết hôn cũng . Không như một , vài năm nữa là thành thịt hun khói . Bà , lo cho nó về già ai nuôi , cân nhắc đẻ thêm đứa nữa với lão Uông nhà bà .”
Trong tình huống bình thường, cãi vã đấu khẩu sẽ mắng mỏ con cái của khác. Cát Đại Phân thì ngoại lệ.
Uông Trụ tướng mạo giống Cát Đại Phân, vẻ mặt chua ngoa cay nghiệt, cũng lòng trong khu tập thể.
Dì Sử thứ hai hiểu tại Cát Đại Phân nào cũng xông lên đ.á.n.h , rõ ràng từng thắng nào, rốt cuộc ai cho bà dũng khí và nghị lực đó. Bà ngắt lời hai , chen một câu: “Cát Đại Phân, tấm phiếu lương thực bà mượn , khi nào trả ?”
Mọi đều Cát Đại Phân là chỉ lấy cho , vài lừa thì chẳng còn ai cho mượn đồ nữa.
Việc bà mượn là một sự cố ngoài ý .
Tháng , dì Sử thứ hai mua đồ ở cửa hàng bách hóa, Cát Đại Phân cũng ở đó. Phiếu lương thực mang đủ, bà lì đất ăn vạ giữa thanh thiên bạch nhật, ôm chân bà đòi mượn một tấm phiếu lương thực, còn về nhà sẽ trả ngay. Người qua tấp nập, bà thực sự dám mất mặt, nên cho mượn.
Lòng mắng c.h.ử.i của Cát Đại Phân lập tức chùn xuống, bà lảng tránh ánh mắt: “Cái đó... nhà còn dư phiếu lương thực nào. Để tháng trả bà, cả nhà bà đều kiếm tiền, chắc thiếu tấm phiếu lương thực nhỉ?” Hay là trả nữa nhỉ.
Câu cuối cùng dám , Vương Kim Hà còn ở đó, bà sợ đánh.
Dì Sử thứ hai nhếch môi: “Cả nhà kiếm tiền thì liên quan gì đến bà? Nợ thì trả là lẽ đương nhiên. Tháng hỏi bà khi nào trả, bà tháng . Tháng bà đẩy sang tháng , Cát Đại Phân, bà là trả đấy chứ?”
Cát Đại Phân ấp úng, thứ nuốt bụng moi thì khó lắm.
“Bà bảo chồng bà đến hỏi lão Uông là , hỏi con mụ thì bà hỏi cả đời cũng đòi .” Vương Kim Hà trực tiếp đưa phương án tối ưu.
Cát Đại Phân trợn tròn đôi mắt đục ngầu, gào lên: “Không ! Vương Kim Hà cái đồ đàn bà độc ác trời đánh!” Tức đến nỗi tay run lên, nhưng vẫn kìm ý định lao đ.á.n.h .
Bà hằn học liếc những mặt, nhà lấy một tấm phiếu lương thực quẳng mặt dì Sử thứ hai: “Thế ! Các từng một, quá đáng lắm .”
Vừa c.h.ử.i rời .
Trần Xuân Đào nhặt tấm phiếu lương thực bay đến chân , đầy rẫy nghi ngờ: Đòi nợ từ lúc nào thành bắt nạt .
“Dì Sử thứ hai, của dì đây.”
Vương Kim Hà nhổ nước bọt về phía Cát Đại Phân rời , “Cái con đàn bà c.h.ế.t tiệt còn lý lẽ nữa, tức c.h.ế.t . Bà nhà họ Sử, đầu óc bà kẹp cửa ? Cho bà mượn tiền, hôm nay nếu bọn ở đây, tấm phiếu lương thực của bà khi là thịt bao t.ử đ.á.n.h chó, trở .”