[Xuyên Không Trọng Sinh TN70] Vợ Chồng Đối Chiếu Thập Niên Bảy Mươi Không Nhịn Nữa - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:20:34
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàn cảnh thấp kém của Chi Chi và bác cả trong nhà họ Trần, cô thể đổi, nhưng cho Chi Chi một ít đồ ăn thì vẫn . Bảo cô bé mang về nhà thì thực tế lắm, nhà họ Trần phát hiện còn rước lấy phiền phức.

Trần Chi chớp chớp đôi mắt màu nâu nhạt, gật đầu ngay, mà đầu rể mặt mày dữ tợn, mấy giây liền lên tiếng.

Điều Văn Dã bực , cứ như là kẻ ăn thịt trẻ con .

“Nhìn gì, thấy vợ chuyện với cô ?” Mặt hầm hầm.

Trần Xuân Đào lườm một cái: “Em còn là trẻ con, giọng hung dữ như gì, ăn t.h.u.ố.c s.ú.n.g .” Sau đó cô đổi giọng, dịu dàng với Trần Chi: “Kệ , thời gian nhớ đến nhà tìm chị chơi nha. Mau về nhà .”

Trần Chi mím môi ngượng ngùng gật đầu: “Dạ , chị họ, rể, em về đây ạ.” Cô bé do dự một chút, vẫn lấy hết can đảm gọi một tiếng ‘ rể’.

Sắc mặt ai đó đột nhiên trở nên dễ coi hơn.

Đợi bóng lưng nhỏ bé của Trần Chi xa, Văn Dã cạnh Trần Xuân Đào, nhíu mày khó hiểu hỏi: “Vợ , cô họ Tiền thế? Tự dưng hỏi thăm em chuyện của em, đầu óc bệnh ?”

“Cô chia tay với Lâm Bình ?”

“Chắc là . Hai hôm nay gặp Lâm Bình, nhưng nếu nó chia tay với cô họ Tiền chắc chắn sẽ tìm lóc ầm ĩ. Dì Vương nó ru rú ở nhà, chắc là chấp nhận sự thật.”

Tính cách của Lâm Bình, Văn Dã hiểu rõ hơn ai hết. Chín phần mười là thằng nhóc nỡ chia tay.

Trần Xuân Đào ngẩng đầu xoay cổ, lười hỏi thêm nữa, kéo tay áo : “Chúng về thôi, mệt , nữa.”

“Không đồng tìm bố nữa ?”

“Không nữa, dù lát nữa họ cũng về .”

“Cũng .” Văn Dã thành thạo xổm mặt cô: “Mệt , lên đây, cõng em về.”

Trần Xuân Đào đẩy , bĩu môi, tâm điểm chú ý trong làng: “Không , bây giờ cõng em, chiều nay mấy bà tám đồn thổi chuyện nhảm nhí. Chúng thì , ở hai hôm , mắt thấy thì lòng phiền, bố lời đàm tiếu sẽ buồn.”

Văn Dã bực bội ‘chậc’ một cái, vỗ vỗ đùi dậy: “Mấy ăn no rửng mỡ, nếu mà bắt kẻ nào linh tinh, xé nát miệng cho.

Nói lưng , giỏi thì đến mặt . Chẳng lẽ cõng vợ cũng sai , rõ ràng là ghen tị!!! Hai chầm chậm về, cho một qua đường nào sắc mặt .

Vừa bước đến bên sân nhà , liền thấy một giọng nữ kiêu căng từ phía truyền đến.

“Kẻ họ Trần , cho !”

Trần Xuân Đào theo bản năng quanh, phát hiện chỉ cô họ Trần, vẻ mặt ngơ ngác đầu . Người đến là Lâm Tiếu Vũ, con gái nhà ông đội trưởng, chính là kết hôn với thanh niên trí thức Vương đó.

Hai bằng tuổi , đây còn học cùng, nhưng quan hệ lắm. Thường xuyên mắt, gặp mặt là cãi , ai coi trọng ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-vo-chong-doi-chieu-thap-nien-bay-muoi-khong-nhin-nua/chuong-67.html.]

Khuôn mặt trắng trẻo của Trần Xuân Đào sầm xuống, cho cô sắc mặt : “Lâm Tiếu Vũ, bà bệnh ?”

Lâm Tiếu Vũ câu hỏi ngược cho tức xì khói, chống nạnh mắng: “Mày, mày! Trần Xuân Đào!!! Tao liều mạng với mày đấy, mày đáng ghét thế hả. Chuyện của Khoa là do mày ?” Nói như một con trâu rừng, lao lên đ.á.n.h .

Văn Dã nhanh tay lẹ mắt chắn mặt vợ , duỗi chân dài chặn cô cách nửa mét, vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt đen láy chằm chằm phụ nữ mặt, cái thế sợ hãi.

“Cô dám đụng vợ ?”

Lâm Tiếu Vũ kịp thời phanh gấp, chột nuốt nước bọt, ánh mắt về phía Trần Xuân Đào phía . Cô lúc mới chú ý đến vòng eo còn thon gọn và phẳng lì như , lập tức hiểu .

Khoa kết hôn hơn một năm, bụng vẫn động tĩnh gì. Bố vì chuyện tốn bao nhiêu tâm tư, mặc dù Khoa vội con, hưởng thêm vài năm cuộc sống hai , nhưng cô luôn cảm thấy với Khoa.

Vì chuyện , Lâm Tiếu Vũ thầm ít .

Lòng tìm tính sổ nguôi ngoai nhiều, vẫn cứng miệng cãi: “ đụng cô , chỉ hỏi cô chuyện của Khoa thôi.” Nói mắt cô đỏ hoe, như mắt thỏ.

Trần Xuân Đào: ...

“Văn Dã, chúng lùi hai bước, tránh xa cô , kẻo vạ lây.” Cô kéo áo Văn Dã xa thêm vài bước.

Tâm trạng buồn bã của Lâm Tiếu Vũ kịp duy trì hai giây tan vỡ, hành động trơ trẽn của kẻ thù truyền kiếp một nghẹn ở cổ họng, nghiến răng nghiến lợi : “Trần Xuân Đào!!! Mày ý gì?”

A a a a, cô , cả đời ghét nhất là phụ nữ Trần Xuân Đào !

Lúc học, rõ ràng đầu óc cả hai đều ngu như , thành tích ngang ngửa, nhưng Trần Xuân Đào luôn vượt trội hơn cô ở những mặt khác. Ngay cả một con trai cô thầm mến hồi cấp hai cũng chạy theo , còn tự nguyện tặng đủ thứ quà.

Lâm Tiếu Vũ là con gái út của đội trưởng, dù nhà họ Lâm chút trọng nam khinh nữ, nhưng vẫn yêu thương cô .

Điều khiến cô tức phát điên, thề rằng cả đời sẽ đội trời chung với Trần Xuân Đào. Khi Trần Xuân Đào gả đến huyện thành, phản ứng đầu tiên là vui mừng và may mắn, mong ngóng mãi cuối cùng cũng tống khứ .

Trần Xuân Đào dựa gần hết Văn Dã, nhe hàm răng trắng tinh nhẹ: “Không thấy ? Sợ mày vu oan cho tao đấy.”

Mặt Lâm Tiếu Vũ đỏ bừng: “Mày cái quái gì thế! Tao sẽ vu oan cho mày á!”

Lâu ngày gặp, phụ nữ vẫn đáng ghét như xưa.

Trần Xuân Đào: “Ai mà , mày từng .”

“...Chuyện đó qua bao nhiêu năm , Trần Xuân Đào, mày thể bớt thù dai . là bắt một của tao là nhắc cả đời. Đồ đàn bà keo kiệt.”

Sự tự tin lúc đến của Lâm Tiếu Vũ tan hơn nửa, chủ yếu là cô cãi Trần Xuân Đào, cộng thêm bên cạnh còn một đàn ông hung dữ đang chằm chằm cô , can đảm mất hết.

“Không dây dưa với mày mấy chuyện vớ vẩn .” Lâm Tiếu Vũ tự tìm đường thoái lui, “Tao đến là hỏi mày, chuyện của Khoa liên quan đến mày ? Mày Khoa chuyển công tác chính thức lâu , cuối cùng cũng chờ cơ hội . Tưởng sắp thành công , kết quả thì ?”

Loading...