Nguyên lai sự đều xuôi chèo mát mái, chẳng ai ngờ lúc kết thúc lòi một đám cướp hàng. Hai bên tức khắc nhập thành một mớ bòng bong, bên tai chỉ rõ mấy tiếng gậy gộc huơ qua vun vút.
Ánh đèn pin chĩa tứ tung, mắt đau nhói.
Trong đêm tối, mưa thu càng lúc càng nặng hạt, tỏa lạnh se sắt. Chỗ là khu đất hoang ngoài thành, gần như thấy mái nhà bóng .
Lâm Bình trốn trong lùm cỏ canh chừng chiếc xe đạp, run rẩy thụp xuống, lo sợ về phía Dã ca, thấy mấy đang vây đ.á.n.h .
Mấy năm Văn Dã lăn lộn vô ích, võ nghệ của ở huyện thành hiếm ai sánh kịp, chẳng kém Cổ nhị ca là bao. Đối diện với đám bao vây, hề nao núng, tay nhanh, chuẩn, hiểm.
Một tay vung, một chân gài, hễ quật là ngã.
Lâm Bình càng càng hăng, nếu sợ để ý thì giơ tay lên hò reo cổ vũ. Khoảnh khắc đó, mắt trợn tròn, như thấy cảnh tượng kinh hoàng nào.
Văn Dã tập trung đối phó với mấy mắt, thêm tiếng mưa nhiễu loạn, đàn ông lùn đang lén lút xuất hiện phía toan đ.á.n.h lén.
Ngay khi cây gậy gỗ to bằng cổ tay giơ lên, Lâm Bình hoảng hốt kêu to: “Dã ca mau tránh ! Coi chừng đằng !”
Văn Dã tránh kịp, vẫn nửa đầu cây gậy gõ trúng đầu, tức thì cảm thấy đầu ong ong. Anh phản ứng ngay, đ.ấ.m một cú khiến kẻ đ.á.n.h lén bay .
Trận hỗn chiến kéo dài hơn mười phút, cuối cùng đám thấy đ.á.n.h , cuống quýt bỏ chạy tán loạn.
Lâm Bình đầy bùn đất lảo đảo chạy đến gần, lo lắng đến phát vây quanh Văn Dã: “Dã ca, đầu thương nặng , mau cúi xuống cho xem. Thằng đó khốn nạn quá, đ.á.n.h dám chơi hèn!”
Văn Dã dựa cây, nước mưa xối xả chảy khuôn mặt tuấn tú, trán một vết rách, m.á.u đỏ tươi từ từ rỉ trông nhức mắt.
“ , im , để nghỉ một chút.” Anh bực bội ngăn cái đang lải nhải.
Lâm Bình nuốt nước bọt, “Vậy Dã ca nghỉ ngơi , coi chừng họ bốc hàng.”
Đợi những bốc hàng lượt về thành, Lâm Bình lấy tay gạt nước mưa mặt, đưa hai chiếc xe đạp lề đường, cẩn thận báo cáo tiến độ: “Ca, họ hết , hồi , chúng cũng nên về thôi.”
Văn Dã giơ tay xoa xoa gáy, cơn đau truyền đến rõ ràng, đầu vẫn còn choáng váng. Nhớ lời hứa với Tiểu Đào Tử, gắng gượng dậy, giọng điệu lạnh nhạt: “Đi thôi.”
Sự cố bất ngờ mất ít thời gian, nếu về ngay thì Trần Xuân Đào tỉnh giấc nửa đêm thấy chắc sẽ lo lắng.
Văn Dã sải đôi chân dài bước lên xe đạp, cố hết sức đạp bàn đạp. Lúc qua một cây cầu đá, để ý hòn đá ở giữa đường, chiếc xe đạp nghiêng sang bên.
Cầu đá lan can, hẹp. Dưới cầu là dòng sông rộng năm sáu mét, xuôi theo dòng nước vài trăm mét sẽ đổ con sông lớn hơn và xiết hơn ở cuối huyện thành.
Mưa ngày càng nặng hạt, tiếng mưa rơi lộp bộp xuống mặt sông như một khúc nhạc, giống như đang che giấu điều gì.
Tầm của Văn Dã mờ , kịp mở lời gì, cơ thể chao đảo kiểm soát cùng chiếc xe đạp ngã nhào xuống sông.
Khoảnh khắc rơi dòng nước lạnh buốt, nhớ đến lời dặn dò của Trần Xuân Đào, khóe miệng trắng bệch nở một nụ chua chát. Tiêu , đây là cái giá của việc lời vợ, quên mất lời Tiểu Đào T.ử dặn ‘tránh xa sông nước’ chứ.
Nước sông lẫn nước mưa tràn miệng mũi, tứ chi nặng trịch vô lực, n.g.ự.c khó thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-vo-chong-doi-chieu-thap-nien-bay-muoi-khong-nhin-nua/chuong-76.html.]
Văn Dã cố gắng mở một đường mắt, lúc còn rảnh rỗi đoán già đoán non:
Chẳng lẽ sẽ c.h.ế.t chìm ở con sông thật ?
Chương 37
Theo Văn Dã ngoài việc, Lâm Bình bao giờ lo việc bọc hậu.
Giữa tiếng mưa rào rào, đạp xe qua cầu đá, chợt thấy phía tiếng vật nặng rơi xuống nước. Một tiếng “bộp”, kèm với tiếng sấm ầm ầm giữa màn đêm đen kịt.
Âm thanh đột ngột khiến tim Lâm Bình đập thình thịch yên, lo sợ vết thương của Dã ca quá nặng sẽ xảy chuyện, khoảnh khắc đầu lúc thấy cảnh Dã ca rơi xuống sông.
“Dã ca!”
Cậu hoảng hốt dùng hai chân hãm phanh xe, gần như chạy như điên đến bờ sông. chợt nhận Văn Dã vốn giỏi bơi lội hề vùng vẫy, cứ thế lặng lẽ chìm làn nước đen ngòm.
Đầu óc Lâm Bình nổ tung, chút do dự cởi áo khoác nhảy xuống con sông nông sâu.
Văn Dã cao hơn Lâm Bình nửa cái đầu, việc vớt nước thực sự là một công việc hao tổn sức lực.
Lúc Lâm Bình vô cùng may mắn vì ẩn nấp kín đáo trong lúc đ.á.n.h , bảo đủ thể lực để cứu . Phải tốn hết sức chín trâu hai hổ, mới kéo đàn ông ngất từ lúc nào lên bờ.
Cả hai ướt sũng, quần áo còn dính vài cọng cỏ dại rõ tên.
Lâm Bình mềm nhũn bệt xuống đất, thở hổn hển, lay Văn Dã đang đất. Ngón trỏ đặt mũi , cảm nhận vẫn còn thở, luồng khí nghẹn ở cổ họng mới tan .
Còn thở!
Trời ạ, may quá may quá, Dã ca còn sống, sống là .
Cậu Văn Dã đất, khá luống cuống. Chẳng ai dạy lúc cả, huống hồ cũng Dã ca ngất c.h.ế.t đuối, c.h.ế.t đuối ngất.
Hơn hai mươi năm bảo vệ phía , tối nay Lâm Bình sợ mất vía. Sự bàng hoàng ngắn ngủi kết thúc, bắt đầu gào gọi một cách vụng về, cố gắng gọi Văn Dã đang hôn mê tỉnh .
“Dã ca mau tỉnh , mưa to quá, trời tối quá.”
“ éo cõng nổi , mau tỉnh dậy ! Đừng ngủ nữa…”
Cũng là cõng nổi, chỗ cách huyện thành xa, nhưng nếu cõng Văn Dã về, thì thể thu xếp chiếc xe đạp. Đợi đến sáng mai , e là đường lấy mất .
Cõng về để ở cũng là một vấn đề, chị dâu đang tiện, nếu đưa Dã ca về nhà, chẳng sẽ chị sợ .
Có lẽ cơn mưa quá lạnh, tỉnh táo cái đầu nhanh nhạy của Lâm Bình, chợt nảy một ý. Đổi cách khác để gọi tỉnh.