Dã ca bình thường nhắc đến chị dâu, đừng chị dâu bây giờ còn đang mang thai, tương đương với hai thiết nhất của Dã ca. Nếu như mà còn gọi Dã ca tỉnh , sẽ ăn cứt!
“Văn Dã, vợ và con còn đang chờ về nhà đấy.”
“Anh cũng chị dâu buồn lòng vì chứ?”
“...”
Trời nỡ để một ăn cái thứ đó, những lời tương tự còn hai câu, Văn Dã đang bất tỉnh nhân sự động đậy ngón tay. Khoảnh khắc ý thức, thấy em lớn lên cùng đang lảm nhảm bậy, khiến tức đến mức giơ nắm đ.ấ.m đ.á.n.h .
Ánh đèn pin trong đêm mưa chập chờn, Lâm Bình chìm đắm trong lời lảm nhảm, nhận động tĩnh .
“Lâm Bình.”
Lần đầu tiên Văn Dã cảm nhận sự yếu ớt, giọng khàn khàn và u ám. Bây giờ chỉ Lâm Bình đừng hú hét nữa, gào đầu càng thêm choáng váng.
Lâm Bình giật , nhặt đèn pin lên rọi xung quanh, giọng run run quát lớn: “Ai! Ai gọi !”
Cậu sợ ma.
Bây giờ nửa đêm cũng dám dậy vệ sinh một , trừ khi bật hết đèn, chiếu sáng đường lối về.
Văn Dã nên lời, thực sự mở đầu óc xem bên trong rốt cuộc chứa đựng cái gì. Thôi, nghĩ đến việc vớt lên khỏi nước, tránh cái c.h.ế.t nước mắt là c.h.ế.t đuối, nhịn .
“Khụ, khụ khụ.”
Anh từ từ chống tay xuống đất thẳng dậy, nghĩ đến đang chờ về nhà, cơn đau gáy chẳng là gì.
Lâm Bình đang căng thẳng cao độ đầu , thấy Văn Dã dậy, cảm giác an bỗng chốc dâng trào. Giống như thấy ân nhân cứu mạng, chỉ thiếu nước nhào tới òa lên: “Dã ca, cuối cùng cũng tỉnh , chỗ ma, đỡ dậy, chúng mau thôi.”
Văn Dã vặn vặn cổ, dậy: “... Có khi nào, nãy là gọi .”
Thật là ngu xuẩn, ngoài đừng là quen .
Trái tim đang treo lơ lửng của Lâm Bình rơi trở lồng ngực, vô cùng tin tưởng lời Văn Dã : “À.”
Biết trò , ngượng ngùng gãi đầu: “ giọng đó quen mà, hóa là gọi. Dã ca, lo vớt nên để ý chiếc xe đạp của , lẽ nước cuốn trôi , chở về nhé?”
Mặc dù trời mưa, nhưng cố gắng hết sức, lẽ sẽ chở nhỉ?
“Đưa đèn pin cho .” Văn Dã trả lời, nhận đèn pin rọi qua rọi bờ sông, quả thật thấy chiếc xe đạp của .
Về vụ t.a.i n.ạ.n rơi xuống nước , trong lòng điều nghi vấn, nhưng lúc .
Văn Dã cố chấp, nhanh nhẹn lên yên xe đạp của Lâm Bình, tiện tay cầm đèn pin chiếu sáng con đường phía . Đoạn là đường nhỏ, khó , đợi đến đường lớn phía sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Vào thành phố, Lâm Bình ngập ngừng hỏi: “Đi đây? Hay là về nhà chú thím , sửa soạn về nhà ?”
Bộ dạng lôi thôi của hai , thì , nhưng Dã ca về nhà chẳng sẽ chị dâu sợ một phen . Còn thương thế nào nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-vo-chong-doi-chieu-thap-nien-bay-muoi-khong-nhin-nua/chuong-77.html.]
Văn Dã đoán chừng Trần Xuân Đào giờ tỉnh, về phiền bố : “Đưa đến ngã tư phía là , chuyện tối nay với ai, đặc biệt là chuyện thương và rơi xuống nước.”
Lâm Bình đồng ý, dừng xe đạp ở ngã tư: “Dã ca, giấu cho kỹ đấy nha.”
“Ừm, về .” Văn Dã xong chợt nhớ ngày mai Tiểu Đào T.ử còn , xe đạp, liền vội vàng gọi : “Lâm Bình, để xe . Sáng mai đưa vợ xong sẽ trả .”
Lâm Bình nghẹn lời: “...”
“Được, cho , cho . May mà về đến nhà chỉ còn vài bước.”
Hai chia tay .
Văn Dã đẩy xe đạp rón rén bước nhà, sợ Trần Xuân Đào trong phòng thức giấc, chỉ bật đèn mái hiên. Anh lấy một bộ quần áo sạch sẽ, ngay ở nhà ngang, còn lấy chậu nước lạnh rửa sạch bùn đất .
Sau gáy sưng, may mà chảy máu.
Thể lực tiêu hao quá nhiều, cộng thêm vết thương ở đầu, khiến vô cùng mệt mỏi. Cố gắng lau khô tóc xong, tắt đèn phòng. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc đó, cả thả lỏng.
Sáng hôm .
Trần Xuân Đào tỉnh dậy thấy Văn Dã vẫn còn giường, mắt nhắm nghiền, dấu hiệu tỉnh , ngạc nhiên. Nghĩ đến tối qua việc chắc là mệt nên cô gọi.
Cô nhẹ nhàng nhấc cánh tay đang ôm ngang bụng , kịp buông xuống thì đàn ông mở mắt.
“Vợ.” Văn Dã buông tay, còn nhân cơ hội ôm chặt hơn, khuôn mặt vùi sâu cổ cô thoang thoảng hương thơm.
Cổ trắng nõn của Trần Xuân Đào tóc ngắn của chọc đau, cô đưa tay đẩy : “Đừng dụi, tóc cứng quá, như kim châm .” Nói cô thấy khuôn mặt ửng đỏ khác thường, khẽ nhíu mày.
Cô đưa tay sờ mặt , nóng: “Văn Dã, khỏe ?”
“Ừm, chóng mặt.”
Giọng Văn Dã trầm thấp, như đang nũng, mang theo chút tủi .
Trần Xuân Đào tối qua lờ mờ thấy tiếng sấm, chắc là dính mưa : “Bảo ngày nào cũng mặc áo cộc quần đùi chạy lung tung, giờ thì , bệnh.”
“Anh , vợ ~ đừng mắng .” Văn Dã thành thật nhận .
Trần Xuân Đào nhớ trong nhà t.h.u.ố.c cảm: “Anh nghĩ mắng , buông , dậy rửa mặt . Anh thì còn đấy.”
Văn Dã luyến tiếc buông tay, cùng vén chăn xuống giường.
Trần Xuân Đào vui: “Anh dậy gì, xem mắt đỏ hết , ngủ thêm chút . tự .”
Văn Dã thành thật khai báo: “Xe đạp nhà hỏng , tối qua bảo Lâm Bình cho mượn xe của nó, vẫn là đưa em thôi. , khỏe re.”
Đàn ông thể là .
Trần Xuân Đào ngày thường đỏng đảnh thì cũng là đỏng đảnh, chứ là bắt mang bệnh mà đưa . Dù cũng là đàn ông bầu bạn với cả đời, là bố của đứa bé trong bụng, đương nhiên cô hơn ai hết đều mong khỏe mạnh.