Gia đình họ tuy giàu lắm, nhưng cuộc sống vẫn , cũng chút tiền nhàn rỗi. Nhà họ Văn giàu đến mấy cũng liên quan gì đến nhà họ Trần.
“Bố, tiền cho thì lý nào lấy về. Xuân Đào chuyện , Thiếu Dương cứ nhận , ôn tập thi đậu đại học .” Văn Dã giỏi xã giao, sợ Trần Thiếu Dương nhét phong bì, lập tức dậy , “ xem Xuân Đào và Nguyệt Nguyệt.”
Em bé lúc tỉnh giấc, Trần Xuân Đào đang cho con bú.
Trần Xuân Đào cho con b.ú một thời gian, khi thì chuyển sang sữa bột. Cô thích cái , trẻ con nặng nhẹ, c.ắ.n đau thịt, còn thể chảy xệ .
Nhà họ Văn tiền, mua nổi sữa bột. Thế là tháng dứt sữa .
Người nhà họ Văn ý kiến, Văn Dã càng ý kiến. Diêu Tú Niên còn nhờ bạn bè quen mua sữa bột nhãn hiệu nổi tiếng, cứ nửa tháng mua một đợt. Số tiền chi cho sữa bột mỗi tháng, đủ cho chi tiêu cả mấy tháng của một gia đình bình thường .
Văn Dã qua mái hiên, bỗng thấy một phụ nữ quen ngoài sân.
Thạch Tĩnh Thu quan sát một lúc lâu thấy , ngượng ngùng : “Đồng chí Văn, thể giúp gọi Xuân Đào ?”
“Cô là ai?”
“ là thanh niên tri thức ở khu thanh niên đối diện, Thạch…”
Thạch Tĩnh Thu còn giới thiệu xong, Văn Dã biến mất.
Hắn nhà ôm lấy em bé, “Vợ ơi, để cho em bé b.ú nhé. Bên ngoài tìm em, thanh niên tri thức họ Thạch.”
Trần Xuân Đào mơ hồ đoán mục đích của Thạch Tĩnh Thu, lấy cái túi khác mang về bước ngoài.
Ra khỏi sân, tường rào còn hai nam một nữ. Hai nam thanh niên tri thức gần như tiếp xúc gì với gia đình Trần Đại Phú, Trần Xuân Đào kết hôn, tiện đến tìm riêng. May mà Thạch Tĩnh Thu và Kỷ Nguyệt cũng đến.
Kỷ Nguyệt chút sợ Văn Dã, khuôn mặt dễ hù dọa, nãy dám cùng Thạch Tĩnh Thu gọi .
Mấy ngày Trần Thiếu Dương Trần Xuân Đào một bộ tài liệu tổng hợp sắp xếp gọn gàng, thanh niên tri thức ở khu thanh niên ai cũng thi đậu đại học rời khỏi nông thôn. Tin tức khôi phục kỳ thi đại học truyền , sách giáo khoa cấp ba cướp hết. Thạch Tĩnh Thu còn đỡ, bố cô gửi sách giáo khoa từ xa đến. Những khác trong nhà điều kiện, chỉ thể tự lực cánh sinh, khắp nơi mượn sách mua sách.
“Em gái Xuân Đào, tài liệu em bán thể bán cho bọn chị một bộ ?”
Kỷ Nguyệt vụt một cái lao lên, bộ cầu xin.
“Được chứ, các chị đều cần ?”
Mấy đồng thanh: “Cần.”
Trần Xuân Đào đưa tài liệu , đề nghị: “Hơi nhiều đấy, đủ các môn. đề nghị mỗi chép một phần. Tối nay về thành phố, thể chép xong mai mang trả. Nếu mang lên thành phố, thì các chị tranh thủ chép xong buổi chiều nay, trả cho khi là . Tùy các chị lựa chọn.”
Bốn , “Chép xong !”
Xem họ với mấy cây bút, mấy tiếng đồng hồ, tạo kỳ tích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-vo-chong-doi-chieu-thap-nien-bay-muoi-khong-nhin-nua/chuong-82.html.]
Chương 40
Trời về chiều tối mùa thu đến sớm, về cơ bản sáu giờ tối nhá nhem. Nghĩ con gái con rể sắp về thành phố, Chu Cầm bắt đầu chuẩn bữa tối từ sớm.
Trần Đại Phú buổi chiều rảnh rỗi nên kiếm công điểm.
Trần Xuân Đào ghế đẩu nhỏ trong bếp, giúp trông lửa trong bếp lò, trò chuyện lặt vặt với Chu Cầm về những chuyện mới xảy gần đây.
Ánh lửa sáng vàng chiếu lên gương mặt nghiêng tì vết của cô, thêm vài phần dịu dàng và quyến luyến hiếm . Chỉ những quen thuộc mới cái vẻ dịu dàng bề ngoài là giả dối để lừa .
Trần Thiếu Dương xổm bên cạnh, ôm Nguyệt Nguyệt đang mở to đôi mắt đen láy như quả nho đen, lảm nhảm tự chuyện với Nguyệt Nguyệt như một tên ngốc; còn Văn Dã thì đang giúp Chu Cầm bếp.
Chu Cầm rửa sạch thịt heo cho nồi luộc, dặn dò con trai út: “Thiếu Dương, đưa Nguyệt Nguyệt cho chị con bế. Con ruộng hái ít rau xanh về. Cầm theo cái nia hái nhiều một chút, lát nữa cùng dọn sạch sẽ để chị con mang về ăn.”
Trần Thiếu Dương tình nguyện : “Mẹ ơi, mầm rau gieo ngoài ruộng đủ ăn, tối nay xào một đĩa là hết . Chi bằng kêu chị ăn nhiều chút.”
Mùa thu đông cả thành phố lẫn nông thôn, rau xanh đều nhiều để ăn, đang là lúc thiếu rau. Mảnh rau xanh nho nhỏ ngoài ruộng , là hạt giống gieo xuống lúc trời còn .
Chu Cầm tiện tay cốc một cái đầu : “Bảo chị mày ăn nhiều rau, để mày ăn nhiều thịt chứ gì? Cái đầu ma lanh của mày nghĩ mấy trò , mau việc cho tao. Rau ngoài ruộng hái bao nhiêu thì hái.”
“Con !” Trần Thiếu Dương vẻ mặt oan ức, thể vì ăn thêm miếng thịt mà giở trò khôn lỏi với chị gái chứ.
Hơn nữa cũng cái gan đó…
Dưới ánh mắt đe dọa của Chu Cầm, miễn cưỡng trả Nguyệt Nguyệt cho Trần Xuân Đào, bóng lưng ngoài toát lên vẻ buồn bã nhàn nhạt.
Diễn xuất cũng gì phết, Trần Xuân Đào nể mặt phá lên, “Trần Thiếu Dương, em bớt giả vờ , bình thường chút coi.”
Sự chế giễu của chị gái ruột khiến trái tim của thiếu niên tan thành từng mảnh. Haizz, từ khi rể Văn Dã xuất hiện trong cuộc sống của và chị gái, chị gái ít khi cần đến . Xem đấy, tình cảm chị em vốn nồng đậm giờ cũng nhạt dần .
Tất cả là tại cái đàn ông tên Văn Dã đó!!
Lại là một ngày thừa nhận Văn Dã là rể của .
Có lẽ nhận thấy tâm tư dễ đổi của Trần Thiếu Dương, Văn Dã bóc xong tỏi lên tiếng: “ hái cùng Thiếu Dương nhé. Hai sẽ nhanh hơn.”
Hai nối gót khỏi bếp.
Vừa bước khỏi sân , Trần Thiếu Dương bĩu môi đầu hậm hực: “ gọi giúp, là tự nguyện đấy.”
“Ừ, tự nguyện.” Văn Dã chút do dự phụ họa theo.
Phía im lặng, Trần Thiếu Dương cảm thấy thoải mái, gì đó để giảm bớt sự gượng gạo nhưng tìm chủ đề nào để trò chuyện. Nói thế nào nhỉ, tuy Văn Dã rể hơn một năm , nhưng khi ở riêng vẫn thấy tự nhiên.
Ngoài việc trao đổi về những chuyện liên quan đến Trần Xuân Đào, thì thật sự còn gì để .
Văn Dã cúi xuống hái những cây rau xanh mơn mởn ngoài ruộng, chợt hỏi: “Thiếu Dương, em ôn tập thuận lợi ?”