[Xuyên Không Trọng Sinh TN70] Vợ Chồng Đối Chiếu Thập Niên Bảy Mươi Không Nhịn Nữa - Chương 83
Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:42:38
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cũng tàm tạm.”
“Ơ… , rể, và chị định thi cùng một trường đại học ? Là trường ở tỉnh ở ngoài tỉnh ạ?”
Trần Thiếu Dương hỏi câu từ lâu . Trước đây, nó nghĩ chị ban ngày , về nhà còn trông nom Nguyệt Nguyệt, nên dám hỏi nhiều, sợ chị nó phiền lòng. Hơn nữa, nó nhớ hình như điểm cấp ba của chị nó chỉ thuộc dạng trung bình thôi, còn thành tích của Văn Dã thì nó rõ.
Nó từng nghĩ sẽ kèm cho chị nó, nhưng thời gian, mà sống chung lâu với hai họ thì tiện.
về bộ tài liệu ôn tập Văn Dã , thì chị nó khỏi cần nó bận tâm nữa .
“Em chỉ hỏi thôi, em đăng ký cùng trường đại học với chị.” Trần Thiếu Dương chớp chớp mắt, giải thích, “Nếu thi đậu cùng một trường, em còn thể dành thời gian giúp trông nom Nguyệt Nguyệt. Nguyệt Nguyệt còn bé thế, thuê bảo mẫu bên ngoài thì rốt cuộc cũng là lạ, mà yên tâm ạ.”
Văn Dã lộ vẻ kinh ngạc: “Chị với ?”
Trần Xuân Đào rõ năng lực học tập của . Nhờ Văn Dã kèm cặp, cô tạm thời cũng đủ sức với tới vài trường đại học trong tỉnh. Hơn nữa, huyện Giang nơi họ ở khá gần tỉnh lỵ, xe đò đường dài mất bốn tiếng là tới.
Thành tích của Văn Dã thì khả năng trường trong nước, nhưng thể bỏ vợ con mà học xa . Cái chuyện học đại học , nếu Trần Xuân Đào ép ôn tập, thì căn bản từng nghĩ đến ngày thi đại học.
Vì , hai họ ăn ý nhắm đến mấy trường đại học tiếng ở tỉnh lỵ.
Trần Thiếu Dương thì khác, trẻ tuổi, thành tích ưu tú, gia đình ràng buộc. Chắc chắn là trường nhất mà khả năng của nó đạt .
“Chưa, chắc chị em quên .”
“Thiếu Dương , đừng nghĩ đến chuyện học cùng đại học với bọn nữa. Anh với chị định xa, ngoài tỉnh xuống thành phố ven biển mà học .” Thấy Trần Thiếu Dương cuống quýt phản bác, Văn Dã bụng nhắc nhở, “Chị bảo thành tích của là nhất trong khóa của đấy, hai năm cấp ba bao giờ rớt khỏi tốp năm.”
Thực là thể khẳng định là tốp ba.
Lần duy nhất rớt khỏi tốp ba là học kỳ một lớp mười, đêm ngày thi cuối kỳ Trần Thiếu Dương ốm, hôm lết cái đang sốt thi. Bài thi môn Ngữ văn còn xong. Thế mà, nó vẫn xếp thứ năm khối.
Trần Thiếu Dương nãy còn sốt sắng, xong lời , lập tức ngoan ngoãn hẳn. Gương mặt trắng trẻo tuấn tú còn dần đỏ lên, lộ một chút ngại ngùng.
Hóa chị nó quan tâm nó đến thế cơ .
Ngay cả thứ hạng thành tích cấp ba của nó chị cũng nhớ kỹ trong lòng, còn vì nó mà bàn riêng với rể.
“Chị bảo với thế . Cả hai đều ngoài tỉnh, em cũng . Đi một chuyến tốn tiền còn mệt nữa. Chi bằng chọn một trường gần gần, về nhà cũng tiện.”
Đôi mắt màu nâu xám của Trần Thiếu Dương chớp chớp, hì hì suy nghĩ của , ẩn ý mong nhận chút ủng hộ từ đàn ông mặt.
Văn Dã mắc mưu nó, “Với thành tích của , ngoài tỉnh trường đại học hợp với hơn.”
Trường đại học trong tỉnh ít, trường càng hiếm hoi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-vo-chong-doi-chieu-thap-nien-bay-muoi-khong-nhin-nua/chuong-83.html.]
Không bừa , Trần Thiếu Dương mà dám dùng lý do để với Tiểu Đào Tử, một trăm phần trăm sẽ đ.á.n.h cho một trận nên . Anh là rể, khuyên nhủ đôi lời là đủ , kẻo mất lòng cả hai bên.
Trần Thiếu Dương khựng tay , trong mắt lộ chút bối rối.
“ em xa chị quá.” Nó lầm bầm khe khẽ.
Văn Dã đáp lời nữa, chăm chỉ nhổ mớ rau mầm. Rau mầm còn non tơ, chỉ cần dùng sức một chút là gãy. Dù xào nấu canh đều ngon tuyệt.
Rau mầm nhiều, chỉ một khoảnh đất nhỏ.
Hai xong chỉ trong vài phút.
“Anh rể, về ạ.” Đầu óc Trần Thiếu Dương rối bời, giành .
Văn Dã: “Được.”
Đợi sân, Trần Thiếu Dương thất vọng thụp xuống bờ ruộng, về phía chân trời xám xịt đang nghĩ gì. Chưa kịp để nó ngây bao lâu, một giọng đàn ông khó đầy ác ý vang lên lưng.
“Thằng em họ bé bỏng, đây gì đấy? Nghe chỗ chị mày cái tài liệu gì gì đấy, lấy cho tao một bản.”
Giọng quen tai quá, cần cũng kẻ đến là cái tên súc sinh đáng c.h.ế.t .
Trần Thiếu Dương lập tức xụ mặt xuống, chẳng chút ý chuyện với . Nó dậy định về.
Trần Thiếu Vệ cam lòng lờ , vẻ mặt bất mãn gọi giật : “Trần Thiếu Dương mày cho tao! Tao đang chuyện với mày đấy! Mày dám thử xem. Có tin tao…”
Trần Thiếu Dương lạnh ngắt lời: “Sao? Mày định về mách bà nội ? Cái kiểu hăm dọa đấy nhà tao đủ , sớm chẳng tác dụng gì nữa. Đổi chiêu khác .”
Còn tài liệu ôn tập do chị nó, rể nó ư, mơ . Đánh c.h.ế.t nó cũng đời nào đưa.
Trước khi tách hộ, Trần Thiếu Vệ ít cậy là cháu đích tôn bà nội Trần cưng chiều nhất mà ức h.i.ế.p hai chị em Trần Xuân Đào. Trần Xuân Đào lắm mưu nhiều kế, bề ngoài thì bắt nạt đấy, nhưng lưng thì cơ bản đều trả thù hết, nào cũng cho một bài học chỉ nhiều hơn chứ ít . Khiến cho dám công khai ức h.i.ế.p Trần Xuân Đào nữa, nhiều lắm thì chỉ mạnh miệng vài câu thôi.
Thế là, Trần Thiếu Dương vốn ít trong nhà họ Trần trở thành đối tượng bắt nạt.
Trần Thiếu Dương bố và chị lo lắng, phần lớn thời gian đều chọn cách nhịn. Nó hiểu, Trần Thiếu Vệ lấy cái mặt dày đến thế, mà đòi nó tài liệu.
Chẳng lẽ mặt dày đều trơ trẽn như ?
Sắc mặt Trần Thiếu Vệ cứng , nghĩ đến mục đích đến đây, lớn tiếng hổ : “Thằng em họ bé bỏng, đây tao còn nhỏ hiểu chuyện, cũng vài việc khiến mày vui. nếu mày đưa tài liệu cho tao, tao thi đậu đại học, đó là một chuyện đại hỉ đối với cái nhà họ Trần , ngoài các mày cũng thơm lây thôi.”
Hừ, đợi ông mày thi đậu đại học , tụi bây chỉ là một lũ rác rưởi. Lúc đó chẳng là ông thì . Cái nhà mà thơm lây dù chỉ một chút, cũng là do ông đây lương thiện lắm .
Nếu cô giáo Vương cho , còn nhà Trần Đại Phú nắm trong tay tài liệu ôn tập đến thế. Biết điều thì nên tự giác đưa cho một bản! Nếu cách dỗ dành cho vui vẻ, còn thể giúp mấy vài lời mặt bà nội.
Trần Thiếu Dương cạn lời, thực sự hỏi xem rốt cuộc là ai cho cái sự tự tin đó.