[Xuyên Không Trọng Sinh TN70] Vợ Chồng Đối Chiếu Thập Niên Bảy Mươi Không Nhịn Nữa - Chương 84

Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:43:13
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Thiếu Vệ lớn hơn nó hai tuổi, năm nay mười chín tuổi, nhưng cùng nó mới nghiệp cấp ba năm nay. Hắn học hai năm, vì thành tích kém quá, nhận bằng nghiệp. Mà còn đòi thi đại học, khoác lác như thế sợ hớ miệng .

“Tài liệu là của chị , chị đang ở trong nhà đấy, để giúp gọi một tiếng?” Trần Thiếu Dương lòng .

Trần Thiếu Vệ chợt nhớ chuyện đ.á.n.h bầm dập hổ, thực sự chọc quả b.o.m đó. Đặc biệt là chồng của Trần Xuân Đào trông vẻ mặt cũng dễ dây , tìm c.h.ế.t.

“Em họ, tao nghiêm túc đấy. Tao đưa tiền cho mày, coi như mua giống như mấy cô chú thanh niên tri thức, ?”

“Bao nhiêu tiền mày thẳng , thật là, một nhà mà còn câu nệ chuyện tiền bạc. Hèn gì tụi mày bà nội thương, đôi khi nên nghĩ vấn đề của bản .”

Trần Thiếu Dương liếc thấy phía , đáp lời.

“Cái tài liệu gì mà của Trần Xuân Đào, cô là đàn bà lấy chồng mà còn giữ khư khư cái đồ đấy, đồ của cô chẳng là của mày ? Thằng em họ bé bỏng, mày thật thà quá…”

Trần Thiếu Vệ càng lúc càng hăng, nước bọt b.ắ.n tung tóe. Nhìn thấy vẻ mặt bình thản tự nhiên của thằng em họ bé bỏng, hiểu thấy sống lưng lạnh toát. Kinh nghiệm đ.á.n.h đòn bao năm, khiến theo bản năng đầu .

trơ mắt Trần Xuân Đào cứ như một bóng ma, lặng lẽ, mặt biểu cảm lưng , chỉ cách ba bốn mét.

Trần Thiếu Vệ căng thẳng nuốt nước bọt, lưng căng cứng, tay chân lúc nào cũng sẵn sàng bỏ chạy.

“Chị, chị họ.” Hắn lắp bắp gọi. Rõ ràng phụ nữ tay tấc sắt, nhưng cứ thấy chột trong lòng.

Trần Xuân Đào mỉm : “Ồ, gọi tên nữa ? Vừa nãy mày gọi trơn tru lắm mà, tao nào dám nhận chị họ mày. Mày mua tài liệu ôn tập ? Vậy mày nhà tìm tao, ngoài giảng đạo lý lớn với em trai tao thì là cái thá gì.”

Trần Thiếu Vệ sợ hãi: “Không, tao mua nữa.”

Trần Xuân Đào từng bước tiến đến, “Thật sự mua nữa?”

“Không mua nữa, mua nữa.”

Trần Thiếu Vệ sợ mất mật chó, gào lên cúi nhảy xuống bờ ruộng ngã chổng vó, cũng chẳng màng chân đau, khập khiễng chạy mất.

Trần Xuân Đào:

“Xí, chán phèo. Chạy .”

vọng theo bóng lưng: “Lần chuyện gì nhớ đến tìm , em trai còn nhỏ, lo liệu .”

Trần Thiếu Vệ lảo đảo một cái, nhanh chóng biến mất ở khúc quanh.

Trần Xuân Đào đưa mắt thiếu niên mặt, mặt nghiêm nghị chất vấn: “Nó tìm em gây chuyện ? Chị , em tính giấu tụi chị như ?”

Trần Thiếu Dương nắm chặt góc áo, “Không tìm em gây chuyện, chỉ thỉnh thoảng gặp mặt mấy lời khó thôi. Quen , nên cần với .” Giọng cực nhỏ, thái độ cố chấp.

“Em gần chị.” Trần Xuân Đào chằm chằm nó mấy giây, gọi.

Trần Thiếu Dương chậm chạp bước tới, lẽ vì cảm thấy lý, đầu cúi gằm, mắt xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-vo-chong-doi-chieu-thap-nien-bay-muoi-khong-nhin-nua/chuong-84.html.]

Trần Xuân Đào nể tình tóm lấy tai nó, mắng: “Biết ?”

Trần Thiếu Dương để mặc chị kéo tai, gì, cũng kêu đau. Dù thì nó vẫn cố chấp cho rằng sai. Bố lớn tuổi, chị gái gia đình mới, thêm Nguyệt Nguyệt đáng yêu, nó mang mấy chuyện vớ vẩn qua xen cuộc sống hạnh phúc của chị.

còn là đứa trẻ để bắt nạt nữa, nó thể kiếm tiền nuôi gia đình . Mấy lời châm chọc khó của nhà họ Trần, nó căn bản để tâm.

Trần Xuân Đào ghét nhất cái kiểu im lặng gì, khó chịu buông tai nó , tức giận mắng: “Được lắm, Trần Thiếu Dương, em lớn . Sau chuyện gì đừng với chị, một em tự giải quyết !”

Cô giận đùng đùng chạy về nhà, đờ đẫn yên nhúc nhích.

Cho đến khi Chu Cầm định gọi con trai út việc thì thấy bóng dáng nó, bước sân , thấy trời đổ mưa nhỏ mà Trần Thiếu Dương vẫn ngốc nghếch ngoài đó như cái cọc gỗ.

“Trần Thiếu Dương, bảo mày hái rau là mày biến mất luôn đúng . Còn mau về!”

Trời mưa , chẳng bao lâu Trần Đại Phú đang việc cũng về.

Cả nhà quây quần bên , ăn bữa cơm tối nóng hổi.

Trần Xuân Đào như quên mất chuyện xảy , tươi chuyện với bố , “Bố cũng ăn thịt ạ. Đừng chỉ gắp cho con, bàn còn nhiều lắm mà.”

Trần Thiếu Dương ở góc bàn ăn, ngập ngừng đưa đũa gắp một cái cánh gà cho Trần Xuân Đào, “Chị, cho chị cái cánh gà chị thích ăn nhất.”

Trần Xuân Đào dùng tay che bát , bình tĩnh : “Không cần , gắp cánh gà cho chị .”

Cánh tay Trần Thiếu Dương lơ lửng giữa trung một cách ngượng ngùng, bàn ăn nhất thời im lặng như tờ.

Văn Dã liếc vợ bên cạnh, đoán ngay là thằng em vợ chuyện gì khiến cô vui. Chẳng lẽ là chuyện sẽ học đại học trong tỉnh? Chậc, cảm thấy Tiểu Đào T.ử nên vì chuyện mà tức giận quá mức chứ.

Trần Đại Phú và Chu Cầm , nhưng can thiệp mâu thuẫn giữa hai chị em.

Bên ngoài trời càng lúc càng tối sầm, gì bất ngờ thì tối nay chắc chắn sẽ một trận mưa lớn.

Bữa tối kết thúc, bát đũa bàn còn kịp dọn, Chu Cầm giục đôi vợ chồng trẻ nhanh chóng về huyện thành. Rau xanh hái về tối nấu, khuyên nhủ đóng gói túi mang theo.

“Tiểu Dã, đường về lái xe chậm thôi nhé.”

“Con gái, con cũng giúp đường nhiều , chuyện gì cứ gọi điện về đội.”

Trần Xuân Đào ôm Nguyệt Nguyệt, nên ghế phụ lái, “Con , bố đừng tiễn nữa.” Trước khi đóng cửa xe vô tình liếc thấy Trần Thiếu Dương lưng bố , cô lời nào, cắt đứt ánh mắt.

Chiếc xe nhỏ dần dần khuất xa trong làn mưa lất phất, từ từ biến thành một chấm đen rõ.

Chu Cầm thấy con trai út, thở dài: “Thiếu Dương, chị con , con lời nào, ngay cả Nguyệt Nguyệt cũng chịu . Hai chị em ruột thì thù oán lớn gì chứ. Tính nết chị con con , con mấy lời mềm mỏng là chị con hết giận ngay.”

Trần Thiếu Dương chấm đen biến mất đường, vẻ mặt buồn bã, vẫn lên tiếng.

Chương 41

“Vợ ơi, Thiếu Dương chọc em giận ?”

Loading...