Văn Dã thấy Trần Xuân Đào tâm trạng đang trùng xuống, bèn lên tiếng phá vỡ sự im lặng nặng nề, uể oải .
Bên ngoài cửa sổ xe, mưa phùn lất phất, cây sầu cao lớn bên đường gió thu thổi xào xạc, lá vàng úa như những cánh bướm tự do bay lượn từ cao rơi xuống.
Trần Xuân Đào nhẹ nhàng bóp bàn tay nhỏ xíu của Nguyệt Nguyệt, “Đừng nhắc đến nó với .”
Thằng nhóc ranh nghĩ nó lớn , thì cô cũng lười quản, gì thì .
Văn Dã thăm dò : “Đại học trong tỉnh cũng trường , ngoài tỉnh chừng quen. Chuyện vẫn xem lựa chọn của nó thôi, chúng nhiều lắm chỉ tác dụng gợi ý.”
Dù cũng là em vợ , giúp đỡ vài câu cũng chẳng hại gì. Dù lúc dễ giận lây, dỗ dành cho cô nguôi giận sớm là nhất.
Trần Xuân Đào cau mày thanh tú, “Anh đang gì ? Chúng là đăng ký trường trong tỉnh ?”
Văn Dã hiểu , chuyện khiến cô giận chuyện , “ là Thiếu Dương . Chiều hỏi nó đăng ký trường đại học nào, nó giống chúng . từ chối . thấy ý nó là, cũng rời nhà quá xa.”
Trần Xuân Đào hừ lạnh một tiếng, “Nó thì , chúng quản .”
Văn Dã bất lực khẽ, tiếp lời nữa. Trong lòng cầu nguyện Trần Thiếu Dương gần đây gặp may mắn, vì cuộc sống gia đình của , chuyện giúp . Hắn tối đuổi khỏi phòng, ôm cô vợ thơm tho mềm mại ngủ.
Cho đến ngày thi đại học, vẫn gặp Trần Thiếu Dương, Trần Xuân Đào thì càng hề nhắc đến tên em trai.
Hai chị em hình như thật sự giận . Văn Dã đôi khi lỡ lời nhắc đến ba chữ Trần Thiếu Dương, còn nhận một ánh mắt sát khí hung dữ.
Văn Dã từng xử lý vấn đề tương tự, thấy khó khăn. Vì thế còn hỏi ý kiến Văn Trì và Lâm Bình, mong tìm cách giải quyết, nhưng đầu óc hai còn chẳng bằng .
“Vợ ơi, phòng thi ở trường trong huyện thành, là để Thiếu Dương đến nhà ở hai ngày?” Hắn chân thành đề nghị, “Chủ yếu là buổi trưa khó ăn uống, Thiếu Dương mang cơm theo thì đến trưa đều nguội hết . Cơm nguội đồ nguội, ăn bụng khỏe thì hỏng việc.”
“Chúng chuyện với nó, cứ coi như nó là tạm trú thôi. đảm bảo Thiếu Dương sẽ quấy rầy chúng , ?”
Người hòa giải và đều do Văn Dã mới .
Trải qua nhiều ngày như , cơn giận trong lòng Trần Xuân Đào sớm tan biến , chỉ chờ thằng em ngốc đến cho cô một cái bậc thang xuống. Nào ngờ chờ đến tận bây giờ. Việc để Trần Thiếu Dương ở nhà trong kỳ thi đại học, cũng là điều cô và Văn Dã từ .
Cô đàn ông cẩn thận dò hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ rạng rỡ cơn mưa.
“Văn Dã, thấy quá ?”
Nghĩ kỹ , Văn Dã hình như bao giờ chỉ trỏ chuyện của cô. Những chuyện liên quan đến hai , hầu như đều theo ý cô.
“Không . Thiếu Dương sai, em giận nó là điều nên .”
Trần Xuân Đào bao giờ tự dằn vặt, chống cằm đồng tình gật đầu: “Nói cũng đúng nhỉ. Cứ theo lời , nhớ bảo nó, việc việc gì cũng đừng mon men đến gần . ghét những dối.”
Trời sai đất sai, sai nó sai, tóm cô Trần Xuân Đào bao giờ thể sai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-vo-chong-doi-chieu-thap-nien-bay-muoi-khong-nhin-nua/chuong-85.html.]
“Ừm, gọi điện cho Thiếu Dương đây.”
Trần Thiếu Dương nhận điện thoại ở văn phòng đội sản xuất, chần chừ mấy giây , “Anh rể, chị em vẫn còn giận ?”
Văn Dã: “Cậu xem, nếu giận, còn cần gọi điện thoại gì. Mau thu xếp đồ đạc, lấy hai bộ quần áo để , với bố một tiếng đến đây .”
“À, đến đừng lảng vảng mặt chị . Chị bảo chị ghét dối.”
Khóe miệng Trần Thiếu Dương ở đầu dây bên từ từ phẳng , “Cảm ơn rể, em .”
Ôi ôi ôi, hy vọng của nó tan thành mây khói , ngay chị vẫn còn giận nó mà.
Thất thần về nhà, chuẩn văn phòng phẩm cần thiết cho kỳ thi và một bộ quần áo để , cưỡi xe đạp trong lời dặn dò lặp lặp của Trần Đại Phú và Chu Cầm. Chưa khỏi làng gặp Trần Oanh hổn hển chạy đến chỗ nó.
Nó và Trần Oanh miễn cưỡng coi là quen , lắm.
“Em trai Thiếu Dương, em chờ chút.”
Trần Thiếu Dương ngơ ngác chống chân xuống đất, “Chị Trần Oanh, chị tìm em việc gì ?”
“Em tìm em gái Xuân Đào hả?” Trần Oanh ngượng ngùng đặt cái túi giỏ xe đạp phía của nó, “Đây là kẹo mận rừng và ô mai táo mèo chị , em giúp chị mang cho em ?”
Mận rừng là tên gọi địa phương ở đây, cũng gọi là chanh gai. Trên núi Lâm Sơn phía đội sản xuất Lâm Sơn, một khu rộng lớn trồng mận rừng. Quả màu vàng cam, bề mặt mọc đầy gai nhọn, ai ăn nó.
Trần Oanh vô tình món kẹo mận rừng chua ngọt ngon miệng, còn ô mai táo mèo thì phức tạp, chỉ tốn đường thôi, dân làng mới nỡ dùng đường trắng quý giá việc . Hai thứ , bán ít tiền. Cô vẫn luôn tặng cho em gái Xuân Đào một ít để ăn vặt, chỉ là tìm cơ hội thích hợp. Đường đột tìm đến tận nhà cũng , nên cứ lữa.
“Được thôi, chị buộc chặt túi đặt đó là .”
Trần Thiếu Dương định hỏi cô nhân cơ hội ngày mai thi ở huyện thành tiện thể đưa cho Trần Xuân Đào, chợt nhớ hình như chị Trần Oanh học hết cấp ba, bặm môi nhắc đến chuyện buồn nữa.
Nó từng chị gái than phiền, ít nhiều cũng nhớ thành tích của chị hình như cũng tệ.
Trần Oanh cẩn thận buộc chặt túi giỏ xe: “Thay chị với em gái Xuân Đào một câu, chúc em thi đại học thuận lợi.”
“Vâng.”
Trần Thiếu Dương cảm thấy chột vô cớ lẩm bẩm thêm trong lòng: Lời thì nhất định sẽ giúp chị , nhưng chị em thì rõ.
Dù chị nó vẫn còn giận nó, lời nó chắc chị lọt tai.
“Em trai Thiếu Dương, em thi cũng cố gắng lên nha.”
“Vâng .”
Trần Oanh nó phóng nhanh xa, còn bầu trời phía xa gió yên nắng , đôi mắt hạnh tròn xoe lộ một tia ngưỡng mộ khó nhận . Thật , nếu năm đó cô kiên trì với bố thêm chút nữa, học xong cấp ba, giờ cô lẽ cũng thể thi đại học …
Cô thích sách, đó là một cảm giác khác biệt so với việc và kiếm tiền.