[Xuyên Không Trọng Sinh TN70] Vợ Chồng Đối Chiếu Thập Niên Bảy Mươi Không Nhịn Nữa - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:44:58
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô gái nhỏ Chương Nguyệt tràn đầy mơ mộng về tình yêu, thấy kiểu sống chung kỳ lạ của cả và chị dâu thì chịu nổi. cô cũng dám nhiều lời, thỉnh thoảng nếu thực sự nhẫn tâm nữa, cô sẽ lén lút cho cả một suy nghĩ của con gái.

Chẳng hạn như: thế nào để dỗ con gái vui vẻ, cách xin con gái, con gái coi trọng điều gì…

Điểm quan trọng nhất là, sai điều gì, thì cứ chủ động xin chân thành luôn là sai.

Chương Trạch Lãng nhớ những điều khác, chỉ nhớ mỗi điểm .

Chương 42

Trần Oanh là mềm lòng chứ chịu sự cứng rắn, tuy chiêu của Chương Trạch Lãng dùng hai ba , nhưng cô vẫn thể tránh khỏi mềm lòng vài phần. Cô thể cảm nhận những lời ý khác, là do cô nhạy cảm suy nghĩ nhiều quá.

Cô vô thức cạy cạy ngón tay, ánh mắt chăm chú của Chương Trạch Lãng mất hồi lâu mới ngượng nghịu : “Thật em cũng ý đó…”

Trần Oanh là dễ hổ, lớn như hầu như từng đỏ mặt với ngoài, trừ những lúc ngại ngùng và bối rối.

Lúc cô thực sự nên gì.

Hai giỏi biểu đạt ở chung một chỗ, đồng nghĩa với việc những xích mích và hiểu lầm trong cuộc sống sẽ ít. May mắn là Chương Trạch Lãng còn chút bản lĩnh đàn ông, tiếp theo đưa cái bậc thang để cả hai cùng bước xuống.

“Ừm, hiểu. Vừa nãy cũng là của , là cách chuyện của đúng, thể diễn đạt rõ ý của .”

Trái tim Trần Oanh đập thình thịch trong lồng ngực, khuôn mặt kìm nóng ran. Cô bối rối tăng thêm lực cạy móng tay, cổ họng như đất sét dày đặc nghẽn , khiến cô thể nên lời.

gì đây?

Nhẹ nhàng nhấc mí mắt lên, lén lút vẻ mặt đàn ông mặt, ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt bình tĩnh trầm , bên trong chứa đựng cảm xúc mà cô hiểu . Giống như sự nóng bỏng khó nhận , dồn dập.

Đây là vẻ mặt khác biệt so với thường ngày của .

Dường như khi cô để ý, Chương Trạch Lãng ngày đầy vẻ lạnh lùng và vô tình dần những đổi khác.

Trần Oanh hiểu, chỉ cảm thấy Chương Trạch Lãng như thế càng khiến cô thể trốn tránh bản . Cô hoảng loạn dời ánh mắt , tay chân trở nên luống cuống đặt , đại não điên cuồng gào thét ý nghĩ ‘rời khỏi đây’.

Chương Trạch Lãng còn kịp phản ứng, thấy Trần Oanh như con thỏ giật , thèm , “vụt” một cái chui tọt nhà.

Chương Tinh, một trong hai chị em vẫn từ bỏ việc rình xem, nhịn thành tiếng. Giây tiếp theo, đứa trẻ xui xẻo phát hiện.

“Rảnh rỗi việc gì ? Bài tập xong ? Sách giáo khoa học thuộc ? Thi đạt mà còn chịu cố gắng học hành. Cút sách , học kỳ mà còn trượt nữa thì liệu hồn!”

Chương Trạch Lãng còn vẻ mặt dễ chịu khi đối diện với Trần Oanh, nghiêm mặt lạnh lùng mắng.

Nụ mặt Chương Tinh biến mất, nhanh nhẹn rời khỏi cái cửa sổ thể sân. Nó ngay mà, trò đùa của cả dễ xem, lơ là một chút là rước họa .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-vo-chong-doi-chieu-thap-nien-bay-muoi-khong-nhin-nua/chuong-87.html.]

Nói đến chuyện thi trượt nó còn buồn hơn ai hết, lên lớp giảng nghiêm túc , tan học bài tập cũng , kiến thức đầu thì thể trách nó chứ!!! Chị hai ở nhà sách ít hơn nó, mà thành tích hơn nó nhiều.

Thật khiến nó ghen tị đến rơi nước mắt.

Chương Nguyệt đang xổm cửa sổ sự tiên đoán nên cúi đầu, thoát khỏi một kiếp.

Cho đến khi thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, Chương Tinh đầu ngoài cửa sổ, lí nhí: “Chị hai, cả nhà ? Chị ở gần, dậy xem thử .”

Chương Nguyệt lườm một cái, lười để ý đến nó. cô vẫn cẩn thận ngoài, thấy cả khả năng cao phòng của và chị dâu, liền hì hì.

Huyện thành.

Mất cả buổi chiều, Trần Thiếu Dương tự sai nên hết lời lấy lòng, xin việc, mới miễn cưỡng giành sự tha thứ của Trần Xuân Đào.

Kỳ thi đại học thoáng cái qua, tiếp theo là mấy tháng chờ đợi căng thẳng và lo lắng.

Khi giấy báo trúng tuyển về, em bé thể gọi rõ tiếng , điều kể công của cha Văn Dã ngày nào cũng dạy con phát âm. Thực sự chán, thậm chí còn tìm thấy niềm vui trong đó.

Lần đầu tiên em bé phát âm “ma ma” một cách mơ hồ, Văn Dã ôm con chạy đến mặt Trần Xuân Đào khoe khoang, em bé sự hướng dẫn của gọi . Vẻ mặt hưng phấn đó, còn tưởng em bé gọi bố cơ.

Có lẽ để chiều lòng cha , em bé lâu học cách gọi bố.

Ai đó giặt tã còn hăng hái hơn.

Gần đến ngày nhập học, công việc nhiều, căn nhà ở đây niêm phong , Trần Xuân Đào và Văn Dã đưa con về khu nhà tập thể của gia đình tạm trú vài ngày.

“Xuân Đào, là cứ để con ở nhà , sẽ mời chị Vu vẫn chăm sóc các con đến nhà trông chừng con bé. Con và Tiểu Dã cũng thể chuyên tâm việc học.”

Diêu Tú Niên trêu chọc Nguyệt Nguyệt đang ê a, trong ánh mắt đầy vẻ lo lắng. Con còn nhỏ thế, theo bố đến nơi xa lạ bà nội thể yên tâm . Nhỡ chuyện gì, họ thể ngay .

Thông Thông lanh lợi kiễng chân cạnh Diêu Tú Niên tiếp lời: “Chú út thím út, cứ để em gái ở nhà ạ! Cháu sẽ chăm sóc em thật , cháu ở đây tuyệt đối ai bắt nạt em . Cháu tan học về sẽ chơi với em, nha?”

Trần Xuân Đào còn , Văn Dã vui xen .

“Không , thằng nhóc mày mơ màng gì đấy. Em bé cùng chúng , đừng lo lắng nữa, tưởng một năm qua con ở nhà học . Hơn nữa để em bé ở nhà, đợi chúng con về, chừng nó nhận bố nữa.”

Nói , chuyển hướng, đưa tay về phía : “Mẹ và bố lo lắng thì chi bằng cho thêm ít tiền. Tiền thể giải quyết khó khăn.”

Diêu Tú Niên nghẹn lời, mặt tối sầm bực bội : “Mày nên may mắn vì Nguyệt Nguyệt ở đây, thì tao mắng c.h.ế.t mày .” Trước mặt con nít mà dám giơ tay xin tiền, cái mặt dày rốt cuộc là giống ai chứ.

Suốt ngày chỉ nghĩ cách moi tiền trong túi bà, thằng nghịch tử!

Nếu sợ bé Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn trong lòng sợ hãi, bà tát cho một cái .

Loading...