Lục Kiến Vi chuẩn xong mực nước đặc chế, mực nước bình thường cùng giấy bút, dự định đưa cho Phùng Viêm để bọn họ tranh thủ trong đêm.
“Có võ sư cấp sáu tiếp cận.” Tiểu Khách nhắc nhở.
Lục Kiến Vi mở bản đồ, hai chấm xanh lục đến bên ngoài khách điếm.
Đêm dần khuya, cánh đồng hoang vắng, tiếng chuông thanh thuý xuyên qua viện môn quanh quẩn bên trong khách điếm.
Các phòng vốn tắt đèn đều sáng lên.
“Thiên Lí Lâu Lam Linh đặc biệt tới bái kiến.” Thanh âm nhu mì của nữ tử vang lên: “Lục chưởng quầy chắc sẽ để mặc ở bên ngoài chứ? Nô gia sẽ đau lòng đó.”
Lục Kiến Vi: “……” Nàng còn lên tiếng cho đội nồi.
“Tiểu Khách, mở cửa.”
Tiểu Khách đúng bổn phận mở cửa viện môn.
Màn đêm an tĩnh, cửa viện môn như bàn tay vô hình kéo mở, hai chiếc đèn lồng hiên ánh lên chút ánh sáng mờ nhạt soi tới sườn mặt tới.
Dung nhan kiều mị, sóng mắt lưu chuyển, cánh môi đỏ thắm như hải đường nở rộ, da trắng như tuyết.
Nàng mặc tiểu y ôm sát ngực, vải mỏng đỏ thắm ôm lấy hình thướt tha để lộ da thịt tuyết trắng, cổ tay mang lục lạc lay động theo từng nhịp di chuyển, hai chân mang giày đằng tinh xảo, giày dùng dây đằng màu sắc sặc sỡ bện thành, cổ chân cũng lục lạc điểm xuyết, váy áo mỏng manh là cẳng chân thon dài trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện.
Lục Kiến Vi lầu ba, trong mắt toát vài phần thưởng thức.
Mỹ nhân nóng bỏng lớn mật ai mà thích?
“Khách điếm hẻo lánh cao thủ như thế , Lục chưởng quầy, ngươi lừa nô gia khổ sở, nếu mắc mưu thì Thiên Lí Lâu cùng ngươi trở mặt?”
Lam Linh tới trong viện, ngửa đầu thẳng mắt Lục Kiến Vi, hàng mi cong vút, đôi mắt xinh uỷ khuất, vô cớ sinh lòng thương xót.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi : “Chỉ cần thành ý, hết thảy đều dễ .”
Mũi chân điểm nhẹ, liên tiếp mấy tiếng chuông vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-102.html.]
Lam Linh uyển chuyển phi đến lầu ba, cách lan can cùng Lục Kiến Vi bốn mắt .
Hai cách gần.
Lam Linh môi đỏ khẽ mở, đuôi mắt nhu tình, toả mùi hương lan nồng đậm.
“Lục chưởng quầy thành ý như thế nào?”
Lục Kiến Vi bất động như núi: “Mở cửa ăn buôn bán đương nhiên là trong tiệm an bình. Thiên Lí Lâu các ngươi phái tới tập kích hỏng quy củ bản điếm, chút bồi thường cũng quá phận chứ?”
“Không quá phận, điều quá đắt.” Lam Linh bĩu môi đỏ, như nũng mà trừng nàng một cái: “Lục chưởng quầy trông thì thanh nhã thoát tục, cớ bạn với tục vật thế gian?”
Lục Kiến Vi hiểu phong tình : “Nhân sinh đời tiền mà ? Lam cô nương nếu khinh thường tài vật thì cần gì chấp nhứt?”
“Ai nha, ngươi.” Lam Linh giống như nổi giận : “Ta ở trọ là chứ gì?”
Lục Kiến Vi: “Trả tiền.”
“Trả tiền trả tiền!” Lam Linh lướt qua lan can, buồn bực với thuộc hạ: “Ta trọ ở thượng phòng sát bên phòng Lục chưởng quầy, một đêm năm lượng đúng ?”
Mọi lúc mới chú ý trong viện còn một đang .
Người nọ mặc một bạch y, hình cao lớn, tướng mạo cực kỳ thanh tú, trong tay cầm một hộp gỗ.
Chắc hẳn là thuộc hạ của Lam Linh.
Lục Kiến Vi nhướng mày: “Khoan .”
Lam Linh vui mừng : “Lục chưởng quầy đây là đổi chủ ý?”
“Việc Thiên Lí Lâu cho tập kích khách điếm còn giải quyết, tiểu điếm tạm thời tiếp đãi khách nhân Thiên Lí Lâu, Lam cô nương thứ .”
Ý tứ rõ, Thiên Lí Lâu ngươi một chút danh tiếng cũng , hơn nữa còn trong sổ đen khách điếm.
Đôi mắt xinh của Lam Linh nhẹ chớp, dường như vô vàn uỷ khuất.
“Lục chưởng quầy thật tàn nhẫn, thôi , cũng là do Thiên Lí Lâu đường đột tới đây . Bình Vu, dâng lên tám vạn lượng, mong Lục chưởng quầy cứu đám trẻ đáng thương .”
Nhiều hơn ba ngàn lượng là lễ vật tạ .