A Nại  : “Này  khó gì? Không  khách điếm còn dư  nhiều khách nhân giang hồ để  ruộng ? Để bọn họ chẻ     ? Mỗi  chẻ một cây, đủ dùng cho nhiều ngày đấy.”
“ , suýt chút nữa quên mất bọn họ!” Tiết Quan Hà cảm tạ xong thì lập tức  tìm
Trương bá đề xuất việc .
Mọi  đều đến  việc cho khách điếm,  tận dụng  thứ một cách  nhất.
Trương bá   lý do gì để phản đối.
Cách khách điếm năm dặm, một đám  đang chật vật đào đất. Bọn họ   cuốc, chỉ  thể dùng vũ khí của bản .
Người nào   vũ khí thì tự  nghĩ cách.
Không lúc nào bọn   hối hận, vì   nhất thời xúc động mà trêu chọc Bát Phương khách điếm?
Nếu  chọc giận khách điếm thì hiện tại bọn họ vẫn  thể cắn hạt dưa hóng hớt chuyện của những  khác.
Đáng tiếc, bọn họ   tiền, nội lực còn  dược áp chế,  thể  bán  cho khách điếm.
Bán  cũng  , khách điếm còn  cung cấp thức ăn, chỉ  thể đến Vọng Nguyệt Thành mua lương khô bồi bổ  thể.
Đêm xuống, hoặc là màn trời chiếu đất, hoặc là chạy  khách điếm trong thành ngủ.
Cực kỳ bi thảm.
Trong lúc   thở ngắn than dài thì nhận  mệnh lệnh từ khách điếm —— Chẻ củi.
Các khách nhân giang hồ: ???
Không , thật sự  !
Vân Mộng Hạ Vũ
Người truyền lệnh chính là Tiết Quan Hà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-113.html.]
Trương bá tu vi cao, theo lý mà  để lão  mặt sẽ thích hợp hơn, nhưng lão là  của Bạch Hạc sơn trang, rời khỏi khách điếm  thể sẽ gặp rắc rối cho nên chỉ  thể để Tiết Quan Hà .
Mà hiện tại uy danh của khách điếm đồn xa, các thế lực khác  dám tùy ý đắc tội khách điếm, Tiết Quan Hà chỉ là một tiểu nhị vô danh, sẽ  ai để ý đến.
Trương bá  khác, lão  quan hệ trực tiếp với tàng bảo đồ, thế nào cũng  kẻ bí quá hoá liều.
“Đã  sai thì  nhận trừng phạt, các ngươi  mặt mũi nào để bất mãn?” Tiết Quan Hà chính trực nghiêm minh : “Nếu   chưởng quầy võ công cao cường, đêm đó   các ngươi xông  khách điếm thiêu c.h.ế.t từ lâu , tuyệt đối  thể liên lụy đến tính mạng của  vô tội!”
Tất cả khách nhân giang hồ đều im lặng.
Trong đêm hôm tập kích, bọn bọ thật sự  nghĩ đến sống c.h.ế.t của những  còn  trong khách điếm, lời   thể phản bác.
“Hừ, chưởng quầy đại phát từ bi   lấy tính mạng các ngươi, chỉ là để các ngươi  chút việc vặt vãnh, các ngươi   hề tự giác hối cải,   thể xưng là hiệp sĩ giang hồ?!”
Có  : “Kho báu xuất hiện  giang hồ, xưa nay đều là đến  lấy , cường giả vi tôn, mạng của kẻ yếu  đáng mấy đồng, đây là quy tắc  giang hồ, các ngươi dùng đường lối của triều đình mà trói buộc chúng , chẳng lẽ là đang tuân lệnh quan phủ ?”
“Quan phủ?” Có khác  cả kinh : “Chẳng lẽ khách điếm  là do Huyền Kính Tư mở?!”
“Huyền Kính Tư  cao thủ như  ?”
“Có lẽ là , nhưng    tu vi Bùi Tri cực cao, cũng  thể là  chỉ huy ngầm từ phía .”
“Không  mấy năm nay   tự   tay ? Chỉ để mở một khách điếm,  còn mở ở nơi thâm sơn cùng cốc ?”
“Cũng đúng,   hành sự khó lường, công kích  là sát chiêu, sẽ  uyển chuyển như thế.”
Tiết Quan Hà  hết  tai, phân phó công việc thỏa đáng  ôm tâm tư tò mò trở về khách điếm.
Gần trưa,  chạy đến chỗ Trương bá hỏi: “Hôm nay  bao nhiêu  cùng ăn cơm?”
Trương bá : “Đào công tử và Ngụy cô nương  rằng   sẽ cùng dùng cơm với Tống trang chủ ở trong phòng, khách điếm ăn cái gì, bọn họ ăn cái đó, chỉ cần ngươi  thêm ba phần là .”
“Ừ ừ, còn gì nữa ?”
“Ngoại trừ ba  bên phía Ôn công tử, những  còn  cũng như thế.”