“Lục chưởng quầy, thật, bảo vật nếu thật sự là của Bạch Hạc sơn trang thì bọn họ sớm chiếm của riêng, hiện tại thể thấy bảo vật cũng thuộc về Bạch Hạc sơn trang. Dưới tình huống , ai thể lấy tàng bảo đồ, đó chính là chủ nhân của bảo vật.”
Lục Kiến Vi nhẹ giọng : “Nếu ngươi thật sự hợp tác, bằng tìm A Nhạc trao đổi, nếu A Nhạc đồng ý thì cũng ý kiến.”
Đừng ở đây quấy rầy nàng sách.
Sài Côn mặt lộ ý : “Có lời của Lục chưởng quầy liền an tâm .”
Lão chắp tay rời .
Lục Kiến Vi bật , ba thế lực đúng là chịu ngừng nghỉ.
Một ban đêm thôi miên ăn trộm; một hùng hổ chơi bài tình cảm; còn một cùng sở hữu bảo vật bàn chuyện hợp tác.
Thật sự là thú vị.
Nàng tò mò, cuối cùng ai mới là chiến thắng.
Nhạc Thù ở phòng bếp giúp A Nại nhóm lửa, ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt ngây ngô non nớt của , hai gò má trắng nõn đỏ ửng.
Nhạc Thù tiện tay cầm một quyển sách chăm chú .
“Lửa sắp tắt .” A Nại bất đắc dĩ kêu to: “Ngươi phòng mà , ở đây cần ngươi nữa.”
Nói A Nại duỗi tay với tới chỗ để củi, nhưng sờ thấy gì.
“Hả?”
“Thực xin , quên mất.” Nhạc Thù khép sách , cuống quít nhặt củi lên nhét trong lò.
Ngọn lửa cháy một cách mạnh mẽ.
A Nại kinh ngạc : “Có ngươi đụng củi ?”
“Ta nhất thời ngứa tay, sách đến đoạn huyền diệu liền nhịn bày một trận pháp mê hoặc mắt khác.” Nhạc Thù gãi đầu: “Ta bày , ngươi ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
A Nại: Ngươi thật sự nhận bản bao nhiêu thiên phú ?
Người thiên phú thể học kỳ môn độn giáp, công tử nhà chỉ nghiên cứu mấy năm trở thành nhân vật xuất chúng phương diện kỳ thuật.
Nhạc Thù thiên phú thể so sánh cùng công tử nhà , nhưng cũng kém hơn công tử bao nhiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-119.html.]
“Đừng tự coi nhẹ .” A Nại .
Nhạc Thù chỉ xem như an ủi chính , đẩy củi sâu trong lò.
“Cháo xong , múc mang cho công tử.”
“Để giúp ngươi che dù.”
Hai khỏi phòng bếp đến tiền viện, bước chân hướng về phía phòng giường chung, nửa đường gặp Sài Côn.
Sài Côn cấp bậc cao, là tam trưởng lão Hắc Phong Bảo, địa vị tôn quý, ngày thường thấy các tiểu bối cấp thấp đều là khác chào hỏi lão, trả lời còn xem tâm tình lão thế nào.
Hôm nay cố ý bung dù chờ ở trong viện, thấy Nhạc Thù tới bèn tươi gọi .
“Nhạc thiếu trang chủ xin dừng bước.”
Nhạc Thù tiễn A Nại tới hàng lang, đợi phòng xong mới xoay dừng .
“Có chuyện gì?”
“Nhạc thiếu trang chủ mượn một bước chuyện?” Sài Côn khách khí .
Nhạc Thù lắc đầu: “Ngươi gì thì mau , còn việc.”
Người đơn giản là vì tàng bảo đồ, Nhạc Thù cũng xem lão thể gì.
Sài Côn bất đắc dĩ, ở khách điếm mượn một bước chuyện tại khó như ?
Thấy chung quanh lão liền quyết định thẳng: “Nhạc thiếu trang chủ, ngươi phát hiện tàng bảo đồ, bằng như thế , ngươi tìm, nếu tìm Hắc Phong Bảo sẽ xuất nhân xuất lực, khi lấy bảo vật sẽ phân ngươi một phần, như thế nào?”
“Ngươi tìm bằng cách nào?” Nhạc Thù tò mò.
Sài Côn: “Ta kiểm tra đồ vật ngươi mang từ sơn trang tới đây ?”
Nhạc Thù suy nghĩ một lúc bèn : “Khách điếm là của Lục chưởng quầy, các ngươi thể tùy ý hành động, khi chưởng quầy đồng ý, thể đáp ứng ngươi.”
“Ta hỏi qua Lục chưởng quầy, nàng bảo tìm ngươi thương nghị.”
“Thật ?” Nhạc Thù trong lòng hoảng loạn, chẳng lẽ chưởng quầy quan tâm nữa?
nghĩ kỹ cảm thấy chưởng quầy khẳng định ý .
Nàng lựa chọn của , để Sài Côn tới đây chỉ là thể hiện tôn trọng quyết định của .