Nàng xem như cũng  thiệt.
Hệ thống dễ mềm lòng, về   thể  con đường  chèo kéo chút lợi ích.
Lục Kiến Vi căn cứ hệ thống phân tích  giá các kỹ năng , bất chợt thở dài một tiếng.
Bất Vấn Lưu Niên 1000 bạc, Sơ Tinh Kiếm Quyết 1500 bạc, Quyển Sương Đao Pháp 1500 bạc, Xuân Thu Dược Kinh gần 5000 bạc!
Nàng hỏi: “Tiểu Khách, ba cái đầu   kỹ năng mắc nhất tại     học? Xuân Thu Dược Kinh tại   mắc như ?”
“Giá cả   cao nhất là vì  thích hợp học nó chỉ lác đác vài , cho dù chúng  là kỹ năng đỉnh cấp, nhưng  ai học cũng chỉ  thể vứt xó.”
Hiểu ,  cách khác đây đều là ba kỹ năng  đầu, chỉ bởi vì  ai học  nên  thể  giảm giá.
“Dược Kinh thì ?” Lục Kiến Vi  hỏi: “Nó còn mắc hơn những kỹ năng khác mấy ngàn lượng.”
“Bởi vì nó  độ cống hiến.”
“Nghĩa là gì?”
Hệ thống: “Cái  cũng  cần ngươi tự  tìm hiểu.”
Lục Kiến Vi xem nhiều tiểu thuyết, đầu óc cũng coi như linh hoạt, nàng vội : “Bởi vì nó  thể cứu mạng nhiều ?”
Hệ thống  lên tiếng.
“Tiểu Khách, ngươi cứ cầu nguyện cho  phát tài , bằng   đến năm nào tháng nào mới tích cóp đủ tiền mua kỹ năng?”
“Được, chúc ngươi sớm ngày phát tài.”
Lục Kiến Vi như  tiên nhạc, đây quả là lời chúc phúc êm tai nhất.
Bên ngoài sắp hoàng hôn,  ô cửa sổ mưa rơi tí tách. Lục Kiến Vi từ trong tu luyện giật  tỉnh ,  dậy  đóng cửa sổ, chợt thấy trong màn mưa   chạy về phía khách điếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-13.html.]
Sau khi tu tập nội công, ngũ cảm của nàng đột phá  ít, liếc mắt    là hai bà cháu Vương thị  Vọng Nguyệt Thành nhờ cậy  thích.
Hai  dầm mưa ướt đẫm. Chu Nguyệt đập cửa viện môn xin giúp đỡ.
“Tiểu Khách, mở cửa.” Lục Kiến Vi phân phó.
Hệ thống cũng  phản cảm  nàng sai sử, tận chức tận trách mở cửa viện môn.
Lục Kiến Vi thong thả  xuống lầu, ở hành lang gặp mặt hai , nàng tươi  hỏi: “Nhị vị  ở trọ ?”
“Ta, ……” Chu Nguyệt   ướt đẫm, sắc mặt  nước mưa  cho trắng bệch, run rẩy : “Chưởng quầy tỷ tỷ, chúng   thể ở nhờ một đêm ?”
Lục Kiến Vi ngạc nhiên: “Ở nhờ?”
“Chúng  thật sự   tiền,  thể cho chúng  nợ , đợi  kiếm  tiền nhất định sẽ trả cho ngươi gấp đôi!”
“Thân thích ở Vọng Nguyệt Thành ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Nguyệt hốc mắt đỏ bừng: “Bọn họ dọn  ,  tìm .”
Mua thức ăn cộng thêm  ngóng tin tức, 60 văn tiền   bọn họ lúc  cũng  dùng sạch.
“Nếu  tại  các ngươi  tìm khách điếm trong thành ở nhờ? Chỗ  đắt như , các ngươi   chịu lỗ  ?” Nụ  của Lục Kiến Vi  đổi.
Trương bá bỗng nhiên mở miệng: “Không  khách điếm  thiếu tiểu nhị  ?”
Lục Kiến Vi trong lòng vui vẻ,  võ giả cấp bốn  tiểu nhị nàng vô tình  thể trang bức , nhưng  mặt  thu liễm ý , lãnh đạm : “Khách điếm   nhiều khách,  cần nhiều tiểu nhị, hơn nữa trong tiệm  thu   rõ lai lịch.”
“Là lão phu mạo phạm.” Trương bá chắp tay, từ bỏ giọng điệu bà lão, khôi phục tông trầm thấp: “Nói  tiền bối trong tiệm     ngụy trang  ? Ta và cháu trai cải trang thực chất là  nỗi khổ bất đắc dĩ.”
Lục Kiến Vi nheo mắt: “Có nỗi khổ chứng minh là  phiền phức,   thích phiền phức.”
“Chúng   cần tiền công, chỉ cầu  chỗ ẩn , nếu  võ sư gây chuyện trong khách điếm,  cần tiền bối  tay lão phu nguyện ý vì khách điếm tương trợ, những việc vặt vãnh khác cũng  thể giao cho chúng .”
Lục Kiến Vi trầm mặc hồi lâu,  ánh mắt thấp thỏm của Chu Nguyệt, rốt cuộc gật đầu đồng ý.
“Khách điếm cung cấp chỗ ăn chỗ ngủ, các ngươi  tận tâm vì khách điếm  việc.”