Lục Kiến Vi đúng lúc cắt ngang lời : “Hàn sứ công bằng chấp pháp, Lục mỗ bội phục. các ngươi ngày đêm bôn tẩu, vì tra chân tướng mà tiếc đưa hiểm nguy, quyết định giảm giá cho các ngươi mỗi năm ngàn lượng, tiền sẽ lấy từ chỗ A Nhạc, như thế các ngươi trả ân tình của , A Nhạc cũng trả ân tình cho các ngươi, thế nào?”
Một năm ngàn lượng, bốn là hai vạn, cộng thêm sáu vạn và bốn vạn , tổng cộng là mười hai vạn.
Nàng vẫn lời.
Hàn Khiếu Phong vẫn giữ nguyên khuôn mặt lãnh lệ, nhưng lúc nhiều thêm vài phần ôn hòa, tới hướng Lục Kiến Vi ôm quyền, chắp tay với Nhạc Thù.
“Hàn mỗ tại đây cảm tạ.”
Khách nhân giang hồ cũng là thấu tình đạt lý.
Vụ án tuy mạo hiểm, nhưng may mắn vẫn xem như thuận lợi.
Lục Kiến Vi: “Phí bảo mệnh cần đưa, nhưng tiền thưởng thì quên.”
Hàn Khiếu Phong bật : “Lục chưởng quầy yên tâm.”
Mọi trở về phòng mà tụ tập ở thính đường đợi Tiết Quan Hà cơm tối.
Hàn Khiếu Phong dùng dược giữ mạng của Tống Nhàn, để lão c.h.ế.t nhưng cũng trị dứt kinh mạch cho lão.
Thống khổ mà kinh mạch đứt đoạn mang ít thể chịu đựng.
Cứ để cho lão chuộc tội vì những mạng vô tội đó .
Chỉ Bình Vu tới cùng .
Hắn là cuối cùng , thẳng đến mặt Lục Kiến Vi : “Lục chưởng quầy, vật gì quý báu, ân cứu mạng khi nãy thể hồi báo.”
Mọi : Hừm! Còn ăn chùa ?
Lục Kiến Vi khẽ nhíu mày: “Ngươi là của Lam cô nương, tất nhiên sẽ do Lam cô nương phụ trách.”
“Ai nô gia đưa tiền ?” Lam Linh giòn giã bước tiền viện, lục lạc theo vòng eo lắc lư phát âm thanh thanh thúy dễ .
“Hắn là của ngươi.” Lục Kiến Vi thu liễm ý .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-145.html.]
Lam Linh duyên: “Hắn đúng thật là của , nhưng hiện tại . Lục chưởng quầy, nếu thật sự giao đủ tiền, ngươi ngại cứ thu phòng, dù tên mặt mũi thanh tú ưa , lời, hầu hạ cũng thoải mái, ngươi lỗ .”
Lục Kiến Vi: “……”
Thứ nàng là tiền, lấy một tên ăn cơm mềm thì ích gì?
Mỹ nam cũng , tiền cũng ?
Huống hồ nàng cần đồ khác dùng qua!
“Ngươi bậy gì đó?” Tiết Quan Hà từ phòng bếp chạy , thở hồng hộc : “Chưởng quầy cao khiết xuất trần, thể giống hạng dơ bẩn như ngươi?”
Lam Linh: ?
Những còn đều buồn .
Lục Kiến Vi sắc mặt lạnh lùng: “Là ngươi đem tới khách điếm, thì do ngươi mang tiền tới trả.”
“Ta tiền.” Lam Linh xòe hai tay, thể hiện bản trong túi tiền.
Mặt Lục Kiến Vi triệt để trầm xuống.
Kẻ nào quỵt nợ, kẻ đó chính là địch của khách điếm.
Bình Vu tiến lên một bước, rũ mắt chua xót : “Lục chưởng quầy, ngài nếu chê, thể ở khách điếm tiểu nhị cả đời.”
“Khách điếm thiếu tiểu nhị!” Tiết Quan Hà hừ lạnh: “Ngươi đừng hòng câu dẫn chưởng quầy!”
“ , tiểu nhị cả đời là thể miễn một vạn lượng ?” A Nại xem náo nhiệt chê việc bé xé to: “Tiểu nhị kiểu gì mà quý giá như ?”
Kim Phá Tiêu cũng phụ họa: “Không sai, nếu thật sự là thì cũng tiểu nhị lương.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi : “……”
Chẳng ngờ Nhạc Thù hành động nhanh nhất, trực tiếp từ trong lòng n.g.ự.c móc một tờ ngân phiếu đưa tới tay Lục Kiến Vi.
“Chưởng quầy, tờ ngân phiếu khi nãy của Tống Nhàn hư hại dùng nữa, lấy tờ đổi với ngươi. Còn chỗ là tiền kiếm mười mấy ngày nay, bộ đưa hết cho ngươi.”
Nói Nhạc Thù móc mấy chục tấm ngân phiếu, tất cả đều là của Lam Linh, Sài Côn cùng Tống Nhàn đưa cho .
Lam Linh ủy khuất : “Lục chưởng quầy ngươi xem, tiền của nô gia đều dùng để trả tiền sách.”