Lục Kiến Vi ánh mắt sắc bén: “Vậy mà đêm nay ngươi còn ở khách điếm? Trả nổi tiền ?”
“…… Năm lượng vẫn chứ.”
Lục Kiến Vi gật đầu, chỉ cần đưa tiền hết thảy đều dễ .
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng đẩy ngược ngân phiếu Nhạc Thù đưa tới, : “Tiền ngươi tự giữ, còn nhiều việc dùng đến tiền.”
Học tập kỳ môn độn giáp thể chỉ dựa sách vở, còn mua sắm một lượng lớn công cụ luyện tập phụ trợ.
Công cụ đều rẻ, chỉ dựa tài sản Bạch Hạc sơn trang lưu , chừng còn đủ.
Nhạc Thù thấy nàng biểu tình kiên quyết đành thu tay về.
“Bình Vu công tử, trong tiệm cũng thiếu tiểu nhị, nếu ngươi tiền thì thể giấy nợ, đó ngoài kiếm tiền trả dần theo tháng, ngươi thấy ?” Lục Kiến Vi chỉ đường cho chạy.
Dựa tu vi võ sư cấp bốn của , lẽ khó tìm việc, tùy tiện tìm một tiêu hành nào đó vận tiêu, một tháng cũng thể kiếm mấy lượng đến mấy chục lượng, còn thể nhận ủy thác thêm bên ngoài, một chuyến kiếm ít tiền.
Còn vô dụng hơn nữa thì tìm một kim chủ khác là .
Bình Vu: “……”
“Một vạn lượng trả giúp ?” Sài Côn tới, thanh âm hữu lực vang dội.
Mọi vẻ mặt khiếp sợ, Hắc Phong Bảo Sài trưởng lão thích kiểu ư?
Ngay cả Bình Vu cũng khỏi lùi một bước.
Sài Côn ý thức trong lời còn mang nghĩa khác, vội vàng bổ sung: “Hắc Phong Bảo lúc thiếu nhân thủ, Bình Vu công tử là võ sư cấp bốn, nguyện ý môn khách Hắc Phong Bảo ?”
“Bình Vu cảm tạ Sài trưởng lão.” Hắn ôm quyền chắp tay thi lễ, đưa lựa chọn.
Sài Côn dâng lên một vạn lượng, ý vị thâm trường : “Lục chưởng quầy đúng là thâm tàng bất lộ, Sài mỗ bội phục.”
“Sài trưởng lão quá khen.” Lục Kiến Vi nhận lấy mười tờ ngân phiếu một ngàn lượng, hỏi: “Sài trưởng lão đêm nay trọ tại khách điếm?”
“Đương nhiên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-146.html.]
“Ngươi cùng Bình Vu công tử cùng ở một gian là?”
Sài Côn: “…… Hai gian.”
“Tổng cộng là một ngàn văn, tiền thế chấp một ngàn văn.”
Sài Côn thể tiếp tục bỏ tiền, chỉ cần tiến Bát Phương khách điếm, bỏ tiền chính là mệnh của bọn họ.
Những còn vây quanh bàn xem náo nhiệt.
Người hầu của Lam cô nương trở thành môn khách Hắc Phong Bảo, đúng là thú vị.
Cũng Sài Côn nghĩ như thế nào.
Lục Kiến Vi bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, chuyển hướng sang Phùng Viêm: “Ta nhớ các ngươi còn thiếu tiền.”
Mực nước đặc chế cùng giấy bút nàng cung cấp cho bọn họ đều mua từ hệ thống thương thành, thiếu chút nữa thì quên mất.
“Lục chưởng quầy yên tâm, tiền sẽ cùng tiền thưởng trả ngươi.” Hàn Khiếu Phong : “Số tiền lấy từ tiền trong công trướng, cần về bẩm báo, phiền Lục chưởng quầy đợi ít lâu.”
Lục Kiến Vi: “Không .”
Chỉ cần nguyện ý trả là .
Sau khi dùng xong cơm tối, Lục Kiến Vi trở phòng lầu ba.
Hôm nay nàng bội thu, cả đều vô cùng vui vẻ nên ý định nghỉ ngơi, xếp bằng giường đả tọa.
Nội lực nuốt quá nhiều, nàng cần tiêu hóa để củng cố tu vi.
Một vòng minh nguyệt treo bầu trời đêm, quang hoa sáng tỏ bao phủ khắp vùng hoang dã, ánh đèn từ lầu chính cùng ánh trăng rọi sáng đêm đen.
Tấm mộc bài ở của viện môn Bát Phương khách điếm tuy mộc mạc giản dị nhưng vô cớ sinh lòng sợ hãi.
Cảnh tượng khách điếm áp chế võ giả cấp sáu tự bạo khiến đám do thám xung quanh sợ mất mật, bọn chúng báo cáo sự thật về cho cấp nhưng đồng thời cũng lo lắng sẽ ăn mắng.
Dù nào tận mất thấy, chắc chắn sẽ tin.
Nếu lúc Bát Phương khách điếm chỉ là thần bí, thì hiện tại Bát Phương khách điếm thêm một tiền tố —— cấp tám thì thể trêu chọc.