“Không .” Ôn Trứ Chi cởi bỏ thắt lưng, hai tay đặt giường, nhẹ nhàng dịch chuyển hai chân xuống: “Cho dù khỏi khách điếm cũng thể an tìm dược.”
A Nại tức giận mắng: “Bọn đúng là hổ!”
“Khuya , ngươi tắm rửa nghỉ ngơi .” Ôn Trứ Chi nhắm mắt : “Để một ngọn đèn.”
A Nại lời rời khỏi phòng.
Ánh nến yếu ớt xuyên qua màn giường, Ôn Trứ Chi mở mắt , từ trong tay áo lấy hai mảnh giấy.
Bút tích giống nhưng nội dung giống như cùng một : Mười vạn lượng bạc, mua vị trí cùng bản đồ cơ quan, hai phần bảo vật và linh dược sẽ thuộc về ngươi. Nếu như đồng ý hãy để đèn sáng ban đêm.
Lam Linh và Sài Côn ngoài mặt hợp mưu ngăn cản , nhưng bí mật truyền giấy, cả hai đều trở thành tìm thấy bảo vật đầu tiên.
Nội lực nổi lên từ lòng bàn tay, hai mảnh giấy hóa thành bột phấn.
Ngọn đèn thắp suốt đêm, đến sáng cháy hết.
Dùng xong bữa sáng, Lam Linh và Sài Côn ai về phòng nấy, đồng thời đả tọa luyện công như thường lệ.
A Nại và Yến Phi Tàng vẫn đến Vọng Nguyệt Thành như cũ.
Vào trong thành, A Nại : “Yến đại hiệp, tiền mua lương thực cũng còn nhiều nữa, tiền trang lấy ít tiền.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Yến Phi Tàng gật đầu: “Ta Tiết gia đưa thư và thuốc.”
Hai tách ở giao lộ, mỗi một hướng.
A Nại đến tiền trang lấy hai mảnh tín vật giao cho chưởng quầy.
“Tổng cộng hai mươi vạn lượng, bộ gửi Nam Châu Ôn Thị.”
Một mảnh đại diện cho Thiên Lí Lâu, một mảnh đại diện cho Hắc Phong Bảo, đây đêu là ấn tín chỉ nhân vật cấp trưởng lão mới .
Chưởng quầy dám lơ là, nhanh chóng trích hai mươi vạn gửi tài khoản của Ôn Trứ Chi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-153.html.]
Chớp mắt đến giữa trưa, Tiết Quan Hà cơm trưa, bảo Nhạc Thù lên lầu gọi .
Nhạc Thù lời lên lầu nhưng Lục Kiến Vi ngăn .
“Không cần, bọn họ .”
Ăn sáng xong, hai Lam Linh và Sài Côn lặng lẽ rời khỏi khách điếm.
Lục Kiến Vi rõ giao dịch bí mật giữa bọn họ và Ôn Trứ Chi.
Nhạc Thù sửng sốt hỏi: “Bình Vu công tử cũng ?”
Lục Kiến Vi gật đầu.
Người đầu tiên rời là Lam Linh, nàng là võ sư cấp sáu, đồng thời sở hữu tuyệt kỹ võ công, thể dễ dàng tránh ánh mắt của , nhưng thể thoát khỏi sự giám sát của hệ thống.
Sau cùng là Sài Côn mang theo Bình Vu rời .
Cả hai đều đối phương lấy tàng bảo đồ, ai cũng đều nghĩ rằng thể che mắt tất cả .
“Bọn họ giải mã tàng bảo đồ ?” Nhạc Thù tò mò hỏi.
Lục Kiến Vi nhướng mày: “Có lẽ là .”
Nàng tạm thời Ôn Trứ Chi định gì, nhưng nàng thể chắc chắn rằng bảo vật nhất định dễ dàng .
Kim Phá Tiêu sải bước , cau mày : “Chẳng lẽ thật sự bọn hớt tay ? Còn dược của Ôn thì ?”
“Kim .” Ôn Trứ Chi thính đường, áy náy : “Không giấu gì ngươi, hôm qua bọn họ bí mật tới tìm mua bản đồ, chỉ đành bán cho bọn họ, bọn họ đáp ứng sẽ đưa linh dược cùng hai phần bảo vật. Ta suy nghĩ một lúc cũng cảm thấy lỗ, chỉ là khiến ngươi uổng công một chuyến. Nếu thật sự bảo vật, sẽ đưa Kim hai phần của .”
Kim Phá Tiêu xua tay: “Cái thì là gì? Ta ngươi cũng nỗi khổ, bọn chúng hai bắt ép ngươi bán bản đồ, ngươi cách nào để từ chối? Nếu ngươi đồng ý, một khi rời khỏi khách điếm bọn chúng nhất định sẽ báo thù, ngươi cũng thể suốt đời ở Bát Phương khách điếm. Ôn như cũng sai.”
“Ta thật may mắn khi Kim bằng hữu.”
“Ha ha ha ha” Kim Phá Tiêu vỗ vai , nhỏ: “Vậy ngươi cho ngươi bán nó với giá bao nhiêu .”
Ôn Trứ Chi : “Mười vạn một ”.