Nàng làn da trắng, ngày thường luôn thích những bộ y phục màu đỏ, thế nhưng hầu hết quần áo đều mỏng nhẹ, dày dặn như y phục mùa đông thể bao phủ bộ cơ thể, chỉ để lộ mỗi khuôn mặt tinh xảo tuyệt diễm ngoài, quyến rũ tựa như một đóa hoa.
“Đẹp quá!” Lam Linh như mở một thế giới mới, ngừng tạo dáng ở gương.
Lục Kiến Vi: “...”
Gương đồng lớn, thể phản chiếu bộ tổng thể bộ y phục, nàng thấy gì mà bảo là .
Lam Linh mặc y phục mới bước xuống lầu khoe khoang, đáng tiếc là nam nhân trong khách điếm thì cực già, thì cực trẻ, thì cực kì đần độn, căn bản ai chú ý đến nàng.
“Đều là đồ ngốc!” Nàng trợn mắt khinh thường, ghế dài ở trong viện hai Kim Phá Tiêu và Yến Phi Tàng luyện đao.
Tuyết lớn bay tán loạn, lưỡi đao lạnh lẽo.
A Nại bỗng nhiên chạy hỏi: “Lục chưởng quầy, thể thêm chậu than trong phòng công tử ?”
“Ôn công tử nhiễm lạnh ?” Lục Kiến Vi từ lúc bắt đầu xem bệnh cho khác yêu thích cảm giác , luôn tìm cơ hội bắt mạch.
A Nại: “... Vẫn , công tử chỉ là chút ho nhẹ, tiếp tục kéo dài chỉ sợ thể chịu nổi.”
“Mau .” Lục Kiến Vi gọi Nhạc Thù: “Đến nhà kho lấy cho Ôn công tử chậu than, , dùng loại than gì thế?”
“Bình thường thì dùng than bạc.”
“A Nhạc, chậu than đặt ở góc đông nam của nhà kho, ở tận bên trong. Người tìm xem, để cùng chỗ với than củi.”
Nhạc Thù nhanh chóng đáp ứng, chạy đến nhà kho lòng đất.
“Lục chưởng quầy, nhà kho của ngươi trông khác gì rương kho báu , mà cái gì cũng hết?” Lam Linh vẻ trêu chọc.
Lục Kiến Vi thần sắc đổi: “Khách điếm mà, dù cũng chuẩn chu đáo, quan tâm đến suy nghĩ của khách trọ, luôn đáp ứng kịp thời nhu cầu của khách hàng để họ cảm thấy thỏa mãn, bằng thể kiếm tiền từ họ ?”
Mọi : “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-160.html.]
Ngươi còn kiếm tiền đến mức nào nữa? Một tháng mấy chục vạn lượng còn đủ sống ?
Một lúc , Nhạc Thù lấy chậu than cùng than củi , cùng A Nại đem đến phòng Ôn Trứ Chi.
“Công tử, trời đột nhiên tuyết rơi, chúng chắc trì hoãn thêm vài ngày.” A Nại đặt chậu than lên, nhỏ giọng thì thầm.
Tuyết lớn lấp kín mặt đường, quả thật dễ .
Nhạc Thù kinh ngạc: “Các ngươi rời ?”
“ .” A Nại buông đồ gắp than xuống: “Bảo vật lấy mất, chúng còn ở đây gì? Phong Châu ở phương Bắc, trời đông lạnh khủng kiếp, chúng dự định về Nam Châu, ai mà ngờ tuyết lớn cản đường, còn bao giờ mới thể rời .”
Nhạc Thù chút bất đắc dĩ: “Ta cảm thấy các ngươi ở đây cũng mà, mặc dù tuyết nhiều hơn phía Nam một chút, lớn lên ở Giang Châu cũng từng gặp qua trận tuyết lớn như , đợi tuyết dày chúng còn thể cùng đắp sư tử tuyết.”
“Dù bây giờ cùng công tử cũng thể , chúng cùng đắp sư tử tuyết.” A Nại nhỏ giọng đáp ứng.
Tới gần trưa, Tiết Quan Hà đang luyện công, khỏi phòng gặp Lục Kiến Vi: “Chưởng quầy, buổi trưa hôm nay ngươi ăn gì?”
Lục Kiến Vi suy nghĩ một lúc, ăn lẩu trong ngày tuyết rơi quả là một lựa chọn hảo.
“Cổ Đổng Canh thì ?”
Khải triều một món lẩu gọi là Cổ Đổng Canh, đặt tên theo âm thanh khi cho thức ăn nước sôi.
Nguyên liệu ở đây quả thực vô cùng phong phú, một loại thực phẩm như khoai tây, khoai lang, ớt, cà chua… đều bàn ăn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ là kỹ thuật nấu ăn đôi chút đơn điệu.
Tuy nhiên sự gợi ý của nàng, Tiết Quan Hà cải thiện kỹ năng nấu nướng và đổi mới nhiều món ăn, trù nghệ cũng ngày càng tinh tế.
“Trời tuyết dùng canh nóng, tuyệt vời!” Tiết Quan Hà giơ cả hai tay tán thành: “Ta sẽ lập tức chuẩn .”
Trương bá: “Ta cũng .”
“Cả nữa!” Nhạc Thù ở phía cam lòng bỏ .
A Nại ngạo kiều : “Ta cũng giúp các ngươi một tay, tránh cho các ngươi chậm tay chậm chân, chậm trễ thời gian nấu cơm cho công tử.”