Lục Kiến Vi nghĩ tới nội lực mới cấp năm của , nếu thật sự dùng khinh công chắc chắn sẽ hiện nguyên hình.
Nàng nên thế nào mới thể duy trì phong thái cao thủ của một cách hảo đây?
Ôn Trứ Chi đột nhiên : “Dùng khinh công gấp rút lên đường dễ trúng gió lạnh, chi bằng xe ngựa của Ôn mỗ .”
“Tuyết dày như thế xe ngựa ?” Hàn Khiếu Phong nhíu mày.
Ôn Trứ Chi Trương bá: “Có thể để một ở càng xe quét tuyết, một đánh xe.”
Vị chưởng quầy nào đó thể trong xe ngựa thoải mái đánh một giấc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi : “...”
Lục Kiến Vi: Không hổ là nhất phú hào, đầu óc đúng là nhanh nhạy.
Nàng dứt khoát quyết định: “Vậy cứ theo ý Ôn công tử .”
Đội hình ngoài xác định.
Trương bá phụ trách “quét tuyết”, Tiết Quan Hà thì về nhà một chuyến nên xung phong nhận việc đánh xe.
“Lục chưởng quầy.” Lam Linh kiều mị gọi Lục Kiến Vi, đôi mắt xinh bình tĩnh nàng: “Người , nô gia ?”
Người của Hắc Phong Bảo sợ gió tuyết, vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài. Lục Kiến Vi rời khỏi khách điếm, hai Hắc Hậu Hắc Trọng chừng sẽ mạnh mẽ xông tới.
Nàng sợ đánh , chỉ sợ hỏng bộ quần áo mới.
Lục Kiến Vi: “Không cần lo lắng, bọn họ thể .”
Đạo cụ khách điếm gắn liền với khách điếm, cho dù Lục Kiến Vi ở thì Tiểu Khách đều thể báo cáo tình hình theo thời gian thực, nếu tuỳ ý tấn công khách điếm, bất cứ lúc nào nàng cũng thể mở đạo cụ .
Trong mắt Lam Linh xẹt qua vài suy nghĩ, cùng nở nụ tuyệt diễm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-169.html.]
“Vẫn là Lục chưởng quầy đáng tin cậy, nếu việc vặt quấn , nô gia thật hy vọng thể theo bên ngài cả đời.”
“A Nhạc, Yến Phi Tàng, trông nhà cho .” Lục Kiến Vi để ý tới nàng, khi phân phó hai Nhạc Yến xong thì lưu loát bước lên xe ngựa.
Bề ngoài cỗ xe ngựa vốn bắt mắt, thế nhưng nội thất bên trong còn xa hoa phú quý hơn.
Giường nệm, bàn con, bếp lò đều vật tầm thường, thậm chí cả hộp đựng đồ ăn vặt cũng chạm khắc hoa văn bằng vàng.
Nệm trường kỷ bằng tơ lụa thượng đẳng, bên thêu tiên hạc tường vân, lấy màu xanh nền, điểm xuyết tường vân, tiên hạc bay lượn sống động như thật.
Bình thường Ôn Trứ Chi ăn mặc đơn giản, thể thấy là thích phô trương.
Lục Kiến Vi nghiêng dựa nệm, xốc màn cửa ngoài, bên ngoài tuyết phủ trắng xóa mênh m.ô.n.g một vùng.
8000 mẫu đất của nàng bao phủ bởi một lớp tuyết dày, qua cảm giác tráng lệ hùng vĩ.
“Trương bá, đám trồng trọt ?”
“Chưởng quầy.” Trương bá sức mở đường, thở hổn hển trả lời: “Tuyết rơi nhiều nên bảo bọn họ tìm chỗ nào đó trú , đợi đến lúc tuyết tan gọi bọn họ về.”
Lục Kiến Vi lạnh lùng : “Trời quang mây tạnh , bảo bọn họ xúc tuyết .”
Vì lên đường, Trương bá chỉ xúc một tuyết đọng rộng bằng xe ngựa, hai bên lề đường vẫn còn tuyết đọng dày đặc, vô cùng bất tiện.
Những còn : “...”
Cũng mấy tên khách nhân giang hồ tập kích khách điếm đêm đó hối hận .
“Vâng, đợi thành sẽ giải thích tình hình với các quản sự.” Trương bá nhận lệnh.
Một đội ngũ hơn một trăm dễ quản lý, vì Trương bá chọn vài năng lực và đầu óc linh hoạt phụ trách quản lý những còn .
Lão quản gia cả nửa đời , xử lý mấy chuyện dễ như trở bàn tay.
“Ừm, khi về khách điếm, tuyết con đường biến mất.” Lục Kiến Vi quên tiền rơi lả tả đêm đó.
Đám chuyện xong ngay cả tiền chuộc cũng , nàng nhất định khiến bọn hắc nếm t thử quả đắng khi chuyện .