“Vâng.” Trương bá cẩn thận đáp, đó ngập ngừng : “Chưởng quầy, định giữ bọn họ ở mãi ?”
Lục Kiến Vi: “Thì ?”
“Nói thật bọn việc còn nhanh nhẹn bằng các thôn dân, đám Ngưu Cường dạy nhiều cũng , ngoại trừ bỏ sức xới đất thì gì cả.”
Lục Kiến Vi than nhẹ một tiếng: “ bọn còn nợ tiền , cũng thể cứ thế thả bọn .”
“Nếu đồng ý chuộc cho bọn thì ?”
“Thật ?” Lục Kiến Vi lập tức dậy: “Ai chuộc cho bọn ?”
Trương bá : “Lúc Kim thiếu đông từng nhắc qua chuyện với , là đám khách nhân giang hồ tuy phần lớn đều là cấp ba cấp bốn, cấp bậc tính cao, nhưng cũng thể tạo thành vài thương đội chạy việc vặt cho Kim Đao thương hành.”
Việc buôn bán của Kim Đao thương hành trải dài khắp thiên hạ, nhưng vẫn thiếu võ giả, nếu thể “mua” đám , chắc chắn sẽ trợ giúp cho bọn họ nhiều.
Nhóm là quả tạ của khách điếm, nhưng với Kim Đao thương hành thì .
Lục Kiến Vi đúng là thể giám thị chuyện trong khách điếm, nhưng nàng cũng thể suốt ngày tiêu tốn tâm sức nó .
Hơn nữa, bình thường nàng đều lựa chọn đối thoại của tiểu nhị trong khách điếm, thế nên những lời cũng là bình thường.
Lục Kiến Vi : “Một 1100 lượng, Kim Phá Tiêu trả nổi ?”
Có tổng cộng 136 , cộng là 14 vạn 9 ngàn 600 lượng.
Nếu cuộc ăn thể thành công, tiền trong khách điếm sẽ nhiều hơn, nàng cũng thể thăng cấp đạo cụ công kích.
Trương bá ha hả : “Kim thiếu đông chỉ là lo lắng chưởng quầy giữ những đó mục đích khác.”
Ý ngoài lời, tí tiền để mắt.
Lục Kiến Vi: “... Việc khi nào về khách điếm bàn tiếp.”
Nàng thể tưởng tượng thế giới của giàu.
Vọng Nguyệt Thành tính giàu , tường thành xây cao, cửa thành cũng rộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-170.html.]
Theo lý mà , tuyết rơi dày như đường sẽ khó , ít chịu khỏi thành, thủ vệ ở cửa cũng sẽ lỏng lẻo hơn, lượng thủ vệ ít hơn một nửa so với ngày thường.
Không còn cách nào, trời quá lạnh, bên ngoài một lúc sẽ đông thành băng, chỉ thể luân phiên canh gác nhiều đợt.
Ở cửa Nam chỉ hai gác, bọn họ mặc quần áo mùa đông dày lắm, tay chân lạnh đến mức đông cứng.
Thấy cách đó xa tới, hai khỏi trừng to mắt.
“Là, là khách nhân giang hồ!”
“Có thể trực tiếp xúc đống tuyết dày như , thực lực cao đến mức nào chứ?”
“Lát nữa cẩn thận một chút, đừng chọc giận bọn họ.”
“Ta .”
Xe ngựa xa hoa dừng ở cửa thành.
Lính canh kiểm tra như thường lệ, Hàn Khiếu Phong lấy lệnh bài , sắc mặt hai đổi, lập tức cho .
Lục Kiến Vi ngay cả mặt cũng cần lộ.
Ngắm tuyết cả một đường, mắt cũng sắp mù luôn , nàng đang trong xe đả tọa điều tức.
“Địa điểm xảy vụ án đêm qua ở ?” Hàn Khiếu Phong hỏi Phùng Viêm.
Phùng Viêm lập tức : “Hẻm Lục Liễu ở thành Đông.”
“Chỗ !” Tiết Quan Hà giục ngựa đổi tuyến đường, về hướng hẻm Lục Liễu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuyết đọng trong thành dọn sạch sẽ, xe ngựa chạy chút trở ngại, trong lúc xe ngựa chạy, vô bùn đất b.ắ.n tung tóe lên khắp đường, may là đường phố , vẫn quấy rầy tới dân.
Bởi vì Hẻm Lục Liễu xảy án mạng nên quan phủ ban lệnh giới nghiêm.
Dù vụ án do Huyền Kính Tư tiếp quản, nhưng Huyền Kính Tư phá án cần sự phối hợp của nha môn địa phương, canh giữ ở đây chính là bộ khoái của nha môn.
“Trời lạnh quá, nếu cứ canh giữ ở đây thế sẽ thành tảng băng mất.”
“Ai mà chả thế, lúc nào mới thể điều tra rõ nguyên nhân?”