“Cái thì vẫn nghĩ xong, ngươi chỉ cần rằng khách điếm theo chủ đề như thôi?”
“Được.”
“Quyết định như .” Lục Kiến Vi nhấn mở bản đồ: “Để xem xem nơi nào tương đối thích hợp để mở cửa hàng .”
Nàng chỉ hiểu sơ sơ về tình hình của Khải Triều, chỉ dựa suy nghĩ thôi thì đủ, nàng tìm ai đó để hỏi rõ ràng.
Kim Đao thương hành nam bắc, bản buôn bán, nhất định sẽ cực kỳ hiểu về điều kiện kinh tế và lượng khách nhân giang hồ.
Lục Kiến Vi chút do dự, trực tiếp xuống lầu tìm Kim Phá Tiêu.
Trong phòng giường chung, A Nại khom lưng sửa sang đệm chăn của bản , : “Công tử, Lục chưởng quầy cần giặt áo choàng, ngày mai chúng , bằng để đưa trả bây giờ luôn?”
Ôn Trứ Chi đang tự đánh cờ, sắc mặt vẫn đổi, tay hạ quân cờ vẫn vững vàng.
“Được.”
A Nại liền ôm áo choàng gấp gọn gàng ngoài, tình cờ gặp Lục Kiến Vi ở cửa thính đường.
“Lục chưởng quầy, đến trả áo choàng cho ngươi.”
Lục Kiến Vi : “Đặt lên quầy .”
Nói xong nàng liền thẳng đến chuồng ngựa ở phía tây.
Kim Phá Tiêu đang đút cho ngựa yêu của ăn, vỗ đầu con ngựa, những lời thấm thía: “Ngày mai chúng sẽ trở về Nam Châu, ngươi ăn nhiều một chút, nếu dọc đường đói bụng chạy nổi sẽ chậm trễ lộ trình.”
Con ngựa vẫn ăn ngon lành, mắt điếc tai ngơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-196.html.]
Lục Kiến Vi : “Mùa đông đường khó , bảo mã chịu khổ .”
“Lục chưởng quầy.” Kim Phá Tiêu đầu, nở nụ sang sảng: “Ngươi việc tìm ?”
Lục Kiến Vi thẳng vấn đề: “, định đến nơi khác mở chi nhánh, nhưng vẫn kế hoạch , Kim thiếu đông hành tẩu giang hồ nhiều năm, kiến thức rộng rãi, thể cho một chút chỉ điểm ?”
“Lục chưởng quầy quá khen.” Kim Phá Tiêu ngượng ngùng : “Đối với việc ăn buôn bán, cũng cái cái cho nên thể là chỉ điểm gì, phàm là những gì , nhất định sẽ hết cho ngươi.”
Lục Kiến Vi mỉm hỏi: “Nơi nào tụ tập nhiều khách nhân giang hồ, đánh thương nhiều nhất?”
“Cái …” Kim Phá Tiêu suy nghĩ một chút: “Võ giả cũng đều hướng đến nơi phồn hoa, ngoại trừ Võ Lâm Minh ở Lạc Châu, những nơi khác như Kinh Châu, Ngô Châu, Lô Châu, Giang Châu đều tương đối phồn hoa, nhiều môn phái lớn nhỏ san sát , võ giả cũng nhiều.”
“Võ Lâm Minh?”
Kim Phá Tiêu kinh ngạc: “Lục chưởng quầy ?”
Lục Kiến Vi bình tĩnh : “Ta tị thế từ nhỏ, thật sự nhiều về võ lâm, để Kim thiếu đông chê .”
“Thì là thế.” Kim Phá Tiêu bừng tỉnh: “Sư môn của Lục chưởng quầy hẳn là gia tộc lớn ẩn thế, khó trách ngươi còn trẻ tuổi mà bản lĩnh như .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi , hùa theo : “Trưởng bối trong tộc tập võ nên nhập thế tu luyện, cho nên bảo rời sư môn đến giang hồ rèn luyện, nhưng thích đánh đánh g.i.ế.c giết cho nên chọn một chỗ yên bình mở khách điếm.”
“Vậy vì ngươi đến nơi khác mở chi nhánh?”
Ánh mắt Lục Kiến Vi thâm trầm: “Ta mới đời mấy tháng, gặp những việc như gia môn A Nhạc diệt, khách nhân giang hồ vây công khách điếm, Hồ Cửu Nương g.i.ế.c bừa bãi, cảm thấy giang hồ như giang hồ hiệp can nghĩa đảm như trong tưởng tượng của .”
“Giang hồ cũng nhiều hào hiệp trượng nghĩa, Lục chưởng quầy đừng thất vọng với giang hồ như .” Kim Phá Tiêu cố gắng an ủi nội tâm đả kích của nàng.
“Ta thất vọng.” Lục Kiến Vi lắc đầu: “Ít nhất kết bạn với những bằng hữu như các ngươi.”
“Có thể trở thành bằng hữu của Lục chưởng quầy là vinh hạnh của Kim mỗ.” Kim Phá Tiêu trịnh trọng .