Lục Kiến Vi dẫn Kim Phá Tiêu  về chủ đề cũ: “Vốn dĩ  tưởng rằng mở khách điếm ở một nơi yên tĩnh thế   tính là  đời, hiện tại  cảm thấy vẫn còn  đủ cho nên mới  kế hoạch mở chi nhánh. Võ Lâm Minh mà Kim thiếu đông mới đề cập đến là nơi cao thủ tụ tập ?”
“Không hẳn, cũng  hẳn. Võ Lâm Minh  thành lập  lâu, trải qua sự phát triển của các triều đại, thế lực hiện tại   còn phi phàm.
“Minh chủ đương nhiệm của Võ Lâm Minh là Võ Vương cấp tám,  tử trong minh   nhiều nhưng  khác với các môn phái võ lâm tự lập khác.
“Mấy trăm năm , thời đại đầu tiên của Võ Lâm Minh  thành lập, mục đích là vì để xử lý các vấn đề tranh chấp trong giang hồ, Võ Lâm Minh  ở vị thế trung lập,  khả năng phán quyết xử án nhất định.
“Hiện giờ địa vị trong giang hồ vẫn vượt trội, nhưng trải qua hơn trăm năm phát triển, thế lực trong minh  trở nên rắc rối phức tạp, hơn nữa   đều là do  thể giang hồ để cử minh chủ, nhưng hiện tại chỉ còn nội bộ Võ Lâm Minh tranh đấu,  khỏi mất  sơ tâm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Dù  Võ Lâm Minh ở Lạc Châu vẫn là thánh địa nơi các võ giả tụ tập, ở đó luôn  thể phát triển.”
Lục Kiến Vi  rõ.
Dùng một phép so sánh  thỏa đáng thì chính là doanh nghiệp nhà nước biến thành doanh nghiệp tư nhân, bên trong doanh nghiệp tư nhân  hội động quản trị, bọn họ đều  cạnh tranh vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, cho nên liên tục đấu đá  khắp nơi, nào quan tâm đến sống c.h.ế.t của võ giả bên ngoài.
Một con quái vật khổng lồ như , chỉ cần rò rỉ một chút lợi ích qua kẽ tay đều  thể giúp ích  nhiều cho các võ giả cấp thấp, từ đó thu hút một  lượng lớn các võ giả gia nhập, đồng thời trở thành một công cụ để tranh giành quyền lực.
Lục Kiến Vi suy nghĩ trong đầu như .
“Mấy châu còn  thì thế nào?”
Kim Phá Tiêu hiểu ý, đây là  chọn Lạc Châu.
“Kinh Châu   ít môn phái, Thiên Lí Lâu và Thần Y Cốc đều ở tại nơi ; Hắc Phong Bảo ở Ngô Châu ngươi cũng  ; môn phái nổi tiếng nhất ở Lô Châu hiện nay là thư viện Lô Châu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-197.html.]
“Thư viện?”
“Đây là nơi học tập nghiên cứu của đông đảo võ giả.” Kim Phá Tiêu cũng  khỏi lộ  vẻ mặt khao khát: “Ta  thể giải thích rõ ràng qua một hai câu,    cơ hội, ngươi đến xem sẽ   sự huyền diệu trong đó.”
Lục Kiến Vi: Nghe  vẻ như cũng   một thế lực dễ chọc gì.
Nàng hỏi lựa chọn cuối cùng: “Giang Châu thì ?”
Kim Phá Tiêu  khỏi  : “Không  tiểu   Nhạc Thù xuất  từ Giang Châu ? Hắn và Trương lão quen thuộc với Giang Châu hơn  nhiều.”
Hai mắt Lục Kiến Vi sáng lên.
 ,  quen dễ  việc hơn!
“Giang Châu?” Nhạc Thù căng thẳng lên tiếng: “Chưởng quầy, ngài thật sự  mở cửa hàng ở Giang Châu ?”
“Ta  dự định .” Lục Kiến Vi  thẳng: “Ta  hiểu  về Giang Châu cho nên tìm ngươi và Trương bá hỏi thăm một chút, nếu  đến đó mở cửa hàng,  thể sẽ phái các ngươi đến   dẫn đầu, các ngươi  nguyện ý ?”
Nguyện ý! Đương nhiên là nguyện ý!
Sắc mặt Nhạc Thù kích động đến đỏ bừng, tim đập cực nhanh.
Hắn  rời nhà  lâu như ,  mơ cũng  trở về tế bái song  và những  vô tội c.h.ế.t thảm trong sơn trang.
   hứa rằng sẽ ở khách điếm  tiểu nhị cả đời,  thể vì tư lợi mà bội ước cho nên  bao giờ biểu hiện  ngoài.
Người hiểu điều đó nhất vẫn là Trương bá.
“Chưởng quầy  mở cửa hàng ở Giang Châu, chúng  vui mừng còn  kịp. Ngài  chúng   gì cứ việc phân phó, tuy rằng trang chủ   còn, Bạch Hạc sơn trang vẫn còn một  nhân mạch, mở cửa hàng   việc khó.”