“Khụ.” Kim Phá Tiêu sờ sờ mũi: “Có lẽ là Hạ tiền bối Hạ Hoài Cốc của Thiên Lí Lâu.”
“Ồ.” A Nại gật đầu, sang Lam Linh, vui sướng khi gặp họa : “Tìm ngươi đó, ngươi mau trả lời .”
Lam Linh đầu trợn mắt, thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, thật là xem náo nhiệt chê chuyện lớn.
“Hạ lão lừa, ngươi tới gì?” Nàng chút khách khí hỏi.
Hạ Hoài Cốc sắc mặt xanh lét, mở miệng châm chọc : “Lam Linh, ngươi g.i.ế.c Sài Côn, gây họa lớn, nếu lâu chủ lệnh, còn thèm tới đưa tin. Ngươi cãi lệnh của lâu chủ ?”
“Ta g.i.ế.c Sài Côn? Nực !” Lam Linh mặt lạnh như sương: “Hạ lão lừa, lúc trưởng lão trong lâu, cẩn trọng việc vì Thiên Lí Lâu, ngươi còn đang trốn trong xó xỉnh nào đó kìa, đến lượt ngươi tới bôi nhọ ?!”
Hạ Hoài Cốc lạnh một tiếng: “Ta nào dám bôi nhọ Lam trưởng lão? Nhìn xem đây là cái gì!”
Hắn móc một khối lệnh bài, giơ tay giương lên.
“Lâu chủ lệnh tại đây, ngươi dám kháng lệnh?”
Con ngươi của Lam Linh thình lình co rụt , ghìm giọng xuống : “Ta tin. Trong lâu giúp điều tra rõ ràng chân tướng?”
“Đương nhiên điều tra .” Hạ Hoài Cốc thu lệnh bài , cao cao tại thượng : “ chứng cứ chứng minh do ngươi giết, ngươi chớ giảo biện nữa. Niệm tình ngươi phục vụ trong lâu nhiều năm, lâu chủ đồng ý ngươi cầu tình với Hắc Phong Bảo.”
Lam Linh chằm chằm , lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.
“Ngươi ý gì?”
Hạ Hoài Cốc cong môi lên, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt: “Ý chính là, lâu chủ sẵn sàng vì ngươi bồi thường lớn cho Hắc Phong Bảo, chỉ để giữ cái mạng cho ngươi, ngươi nên cảm tạ mới đúng.”
Mọi : ???
Không coi trọng tới ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-204.html.]
Lam Linh tự nhiên phục.
“Người giết, sẽ nhận.” Nàng kiên định mở miệng: “Trong chuyện còn một trốn, tại các ngươi điều tra?”
Hạ Hoài Cốc: “Ngươi đang tới tên nam sủng của ngươi ? Hắn là của ngươi, g.i.ế.c với ngươi g.i.ế.c gì khác ? Huống hồ, trong lâu và Hắc Phong Bảo lục soát khắp nơi nhưng phát hiện tung tích của . Một tên võ giả cấp bốn tép riu, trừ phi là chết, nếu thể tìm thấy? Ngươi giá hoạ cho để thoát tội chứ gì?”
“Có cái rắm!” Lam Linh nhịn tục: “Bà cô đây bảo g.i.ế.c chính là giết, lâu chủ thể nào ngốc đến nỗi tự đội cái nồi , còn nhận với đám ngu ngốc Hắc Phong Bảo , khi rời lâu chủ còn đang bế quan, ngươi truyền là lệnh giả!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sắc mặt Hạ Hoài Cốc bỗng cau : “Lam Linh, ngươi thật sự cãi lời của lâu chủ? Nghĩ kỹ hãy trả lời .”
“Ta…” Lam Linh thấy giơ lệnh bài lên nữa, khỏi nghẹn lời.
Lệnh bài là thật, thấy bài như gặp .
Nàng hít sâu một , giọng khẽ run: “Nếu như giải hoà với Hắc Phong Bảo, tại bọn họ còn vây quanh ở đây?”
“Nếu ngươi đồng ý về lâu cùng , bọn họ đương nhiên sẽ cản ngươi.” Hạ Hoài Cốc thưởng thức biểu cảm rầu rĩ của nàng, châm chọc : “Muốn trách thì trách chính ngươi, phóng đãng bất kham tìm gì mà nam sủng, hiện giờ Thiên Lí Lâu mất hết thể diện, để cho giang hồ nhạo báng, lâu chủ đồng ý cầu xin ngươi đủ nhân từ .”
Lam Linh hỏi: “Trở về sẽ như thế nào?”
“Ngươi chính là Lam trưởng lão tư lịch cao thâm, những chuyện thế con cần hỏi ?”
Lam Linh thầm lạnh trong lòng.
Hạ lão lừa lắm, hoá là chờ nàng ở đây.
Thảo nào đồng ý tự chạy tới đây truyền tin, vẻ sa sút tinh thần của nàng đây mà.
là cạo lông lưng rùa, tưởng bở.
Đồ con lừa ngu ngốc!
“Lam Linh, lâu chủ còn đang đợi ngươi.” Hạ Hoài Cốc từ cao xuống, biểu cảm ai bì nổi.