Yến Phi Tàng kinh ngạc: “Thế vì ngươi thể kẽ hở trong đao pháp của , còn thể đưa cách giải quyết tinh diệu như thế?”
Hắn lúc cũng từng hoài nghi phận của Lục Kiến Vi, bởi vì chỉ đại sư đạo hạnh thâm sâu trong thư viện Lô Châu mới thể điều .
Lục Kiến Vi hỏi: “Thư viện Lô Châu cũng thể?”
Lúc Kim Phá Tiêu nhắc đến thư viện với vẻ mặt khao khát, chẳng lẽ là vì điều ?
Yến Phi Tàng cầm mấy trang giấy dám dùng lực, chỉ sợ sẽ hỏng.
“Thư viện Lô Châu nghiên cứu sâu về kỹ pháp, nhiều võ giả gặp bình cảnh khi thư viện xin chỉ điểm xong, đại đa đều thể đột phá.”
Lục Kiến Vi hiểu: “Nếu như , thư viện thể tái hiện bộ võ kỹ của võ giả ? Theo như , đại đa vũ giả đều võ công truyền thụ cho khác.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nếu như cả đời cách nào đột phá, giữ võ công thì tác dụng gì?” Yến Phi Tàng vẻ mặt thành kính: “Càng huống hồ, thư viện Lô Châu đồng ý sẽ truyền thụ võ công cho khác.”
Lục Kiến Vi: ?
Cái kiểu đáp ứng hiệu quả ?
Đương nhiên, khác như thế nào liên quan đến nàng, Lục Kiến Vi hỏi: “Nếu như thư viện lợi hại như , tại ngươi tìm bọn họ?”
Yến Phi Tàng hổ: “Trưởng bối trong nhà , võ công dựa chính bản lĩnh ngộ, đường tắt chính là bàng môn tà đạo.”
“Hiểu .” Lục Kiến Vi hiểu: “Chính là , gia đình ngươi vẫn tin thư viện, đúng ?”
Yến Phi Tàng: “...”
“Hiện tại cũng điểm yếu trong kiếm pháp của ngươi, ngươi lo lắng ?”
Yến Phi Tàng lắc đầu: “Ngươi xem trọng nó.”
“Ta xem trọng nhưng cũng thể bán cho khác với giá cao.”
Yến Phi Tàng trợn tròn mắt, nửa tin nửa ngờ.
Hắn tin tưởng nhân phẩm của Lục Kiến Vi, nhưng biểu cảm và ngữ khí của nàng giống như thật, khiến chút mù mờ.
Lục Kiến Vi đùa nữa: “Nói lời thật lòng, đao pháp của ngươi nhiều nhất xem là trung phẩm, thật sự coi thường, bán cho khác thể kiếm tiền, nhưng sẽ mất một tiểu nhị giỏi chẻ củi, buôn bán lời.”
Yến Phi Tàng: “...”
Sao kỳ quặc thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-208.html.]
Tiết Quan Hà vẫn im lặng lên tiếng, thấy bọn họ ăn xong bèn thu dọn bát đĩa mang rửa.
“Quan Hà.” Lục Kiến Vi gọi : “Bát đĩa để cho Yến Phi Tàng rửa, ngươi cùng ngoài một chuyến.”
Tiết Quan Hà kinh ngạc hiếu kỳ: “Đi ?”
Vẻ hào hứng mặt quá rõ, Lục Kiến Vi mà chút nhịn .
Vẫn còn trẻ, cái gì cũng rõ lên mặt.
“Luyện võ.”
Tiết Quan Hà chậm rãi mở to mắt: “Ta, ngay!”
Hắn lập tức để bát đĩa xuống, âm thanh bát đĩa va bàn vang lên nặng nề, nhưng Tiết Quan Hà vui vẻ như chim thả khỏi lồng.
“Yến đại ca, phiền .”
Yến Phi Tàng: Hắn là chẻ củi ?
Sao trở thành rửa bát ?
“Ta cũng luyện võ.” Hắn .
Lục Kiến Vi: “Ngươi trông tiệm, nghiên cứu đao thuật cho , đưa Quan Hà ngoài luyện khinh công.”
“Ồ.”
Luyện khinh công , vẫn nên ở luyện đao thôi.
Lục Kiến Vi từng xem qua bản đồ, xung quanh nào, là một nơi cực để luyện tập khinh công.
Nàng đem Tiết Quan Hà khỏi cửa, về hướng Vọng Nguyệt Thành.
“Chưởng quầy, chúng lúc nào thì luyện công?” Tiết Quan Hà hoài nghi, bọn họ một dặm .
Lục Kiến Vi dừng .
Nàng cách xa khách điếm, chẳng qua là để bảo đảm lúc luyện công khí tức lộ Yến Phi Tàng cảm nhận .
Một dặm là đủ .
“Từ đây chạy đến Lâm Nguyệt Thôn gần, ngươi dùng khinh công thử cho xem.” Nàng nghiêm túc nó: “Ta cùng với ngươi.”
Tiết Quan Hà mạnh mẽ gật đầu: “Vâng!”
“Xuất phát!”