“Lão tử quan tâm các ngươi là ai! Bảo bối của lão tử mất, các ngươi đừng hòng chạy thoát, ai trộm thì ngoan ngoãn giao đây, nếu lúc lục soát thì đừng trách lão tử khách khí!”
“Ta là tử của Linh Kiếm Môn, hôm nay thành mừng thọ Chu lão tiền bối, ngươi dám cản ?!”
“Trùng hợp thật, lão tử cũng thành mừng thọ Chu lão tiền bối, cố ý mang theo bảo bối tới đây, hiện tại thấy nữa, chắc chắn là trộm mất, khi điều tra rõ, một trong các ngươi cũng đừng hòng rời khỏi đây!”
“Ta đường đường là tử của Linh Kiếm Môn, thể coi trọng thứ đồ nát của ngươi? Hôm nay nhất định !”
“Tiểu tử, khuyên ngươi đừng rượu mời uống thích uống rượu phạt.”
“Ngươi cút ngay cho … a… phụt!”
“Sư ! Ngươi dám đả thương sư của , xem kiếm! A… phụt!”
“Ta xem ai dám !”
Trong khách điếm còn ai dám xông lên nữa, chỉ còn hai tử của Linh Kiếm Môn che n.g.ự.c rên rỉ đau đớn.
Lục Kiến Vi xong cảm thấy hết lời nổi.
“Chưởng quầy, gọi hết ngoài, lão tử tra hỏi từng một!”
Chưởng quầy khách điếm vẻ mặt đưa đám, trong phòng phần lớn là khách nhân giang hồ, một bình dân áo vải như nào dám trêu chọc bọn họ?
đại hán trung niên hung thần ác sát, trong tay còn cầm đao, dám đồng ý.
“Ngươi, kêu khách quý lầu hai xuống.” Hắn chỉ huy tiểu nhị im lặng bên cạnh.
Tiểu nhị sắc mặt tái nhợt đáp ứng.
Hắn chạy bạch bạch bạch lên lầu, lúc tới cửa phòng Lục Kiến Vi, lo sợ bất an : “Quý khách, khách trong khách điếm mất đồ, điều tra bộ khách điếm, hôm nay ngài Đông Lưu Thành, chỉ bằng xuống ăn chút đồ ăn sáng, tiểu điếm hạn chế cung ứng, đến khi ăn sáng xong khi tìm đồ vật .”
Lục Kiến Vi mở cửa, mặt đối mặt với .
Để tiện cho việc , nàng mặc một bộ đồ đơn giản, tay áo hẹp thắt eo, tóc búi cao, khiến nàng trông cao gầy, tuấn tiếu xinh .
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-225.html.]
“Đi thôi.”
Tiểu nhị: “...”
Dễ chuyện như ?
Ngẫm cũng đúng, vị cô nương chút thở nội lực nào, dùng hương liệu đắt tiền, chắc là một tiểu thư nhà giàu võ công.
Hai cùng đêm qua chắc là tớ và hộ vệ của nàng.
Người hộ vệ nội tức mạnh mẽ, nhưng cô nương như thế hẳn là chọc phiền toái.
Lục Kiến Vi xuống lầu một, đúng lúc Tiết Quan Hà và Yến Phi Tàng cũng chưởng quầy “mời” khỏi phòng.
“Chưởng quầy, hiện tại bây giờ?” Tiết Quan Hà tiến lên hỏi.
“Ăn sáng .”
Lục Kiến Vi chọn cái bàn cạnh cửa sổ xuống, đúng lúc thể thấy tình hình trong viện.
Người kêu gào mất đồ là một đại hán trung niên với khuôn mặt hung dữ, tu vi cấp năm đỉnh phong, nếu trừ Yến Phi Tàng , trong khách điếm tu vi của là cao nhất.
Người đồng hành cùng là một phụ nhân cũng tu vi cấp năm.
Hai nắm lấy cửa và tường viện, ánh mắt sắc bén, ý đồ tìm kẻ trộm lấy cắp bảo vật từ nét mặt của chúng khách nhân.
Ở mặt bọn họ, hai thanh niên đả thương ngã xuống đất, đang che n.g.ự.c nhỏ giọng rên rỉ đau đớn, bọn họ đều là võ giả cấp bốn.
Cách đó xa còn hai đang lẳng lặng quan sát, một cấp bốn, một cấp năm, còn là quen cũ.
Đên qua khi ba Lục Kiến Vi tới, những trong khách điếm đều ở trong phòng, dù là tới ở trọ nhưng cũng sẽ quan tâm tới là phương nào.
Yến Phi Tàng xuống cùng nàng chạm ánh mắt của một trong viện.
Người nọ đột nhiên chấn động, khỏi lùi một bước, đụng Lữ Hồ Điệp ở bên cạnh, Lữ Hồ Điệp nhíu mày hừ lạnh: “Làm gì ?”
“Lão Lữ, ngươi xem…”
Lữ Hồ Điệp tuỳ ý sang thì lập tức giật hô lên một tiếng, tự chủ lui về phía mấy bước, dựa tường viện.