Chờ đến khi thật sự xảy , nàng phát hiện gì cả, chỉ sự trống rỗng thể miêu tả, nhưng sâu trong sự trống rỗng , nàng vẫn còn chút lương tâm cho tên sát thủ cấp năm ăn một viên đan dược.
Trong tay tên sát thủ còn cầm Phích Lịch Châu.
Loại châu một khi nổ sẽ tạo một lượng lớn khói mê, là công cụ tuyệt hảo để thoát .
Lục Kiến Vi lập tức phát hiện ngay khi đối phương dấu hiệu hành động, khi kịp kích nổ Phích Lịch Châu, nàng dùng thuốc mê choáng .
Để đảm bảo an , nàng cho ăn Tầm Thường Khách.
Một thở nặng nề từ xa tới.
Lục Kiến Vi đang định cầm đao lên thì phát hiện là Yến Phi Tàng.
"Thế nào ?" Yến Phi Tàng đến gần, vết m.á.u dính trường đao còn khô, trầm giọng dò hỏi.
Giọng của Lục Kiến Vi vẫn bình tĩnh như cũ: "Để một sống."
"Ừ." Yến Phi Tàng : "Ta để ."
Lục Kiến Vi trấn an: "Một tên cấp sáu, hai tên cấp năm, ngươi thể g.i.ế.c bọn chúng lợi hại ."
"Nếu đó ngươi chỉ điểm, lẽ hôm nay địch ." Tiếng hít thở của Yến Phi Tàng càng lúc càng nặng nề, âm thanh như nhét trong lồng ngực.
Lục Kiến Vi nhíu mày: "Ngươi thương?"
"Vết thương nhỏ mà thôi, đáng ngại."
"Có thể xách ?" Lục Kiến Vi chỉ tên sát thủ cấp năm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Yến Phi Tàng gật đầu, thu đao vỏ, thuận tay túm tên sát thủ lên : "Nơi bao nhiêu dấu vết đánh , ngươi g.i.ế.c hết bọn chúng trong một chiêu?"
"Hai ba chiêu gì đó." Lục Kiến Vi phỏng đoán trả lời.
Có vẻ như Yến Phi Tàng đả kích: "Ngươi mạnh."
"Cũng như thế." Lục Kiến Vi bất đắc dĩ : "Ngươi tới tìm , nghĩa là ngươi kết thúc trận chiến , ngươi mạnh hơn."
Yến Phi Tàng lắc đầu: "Tên sát thủ cấp sáu thương từ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-243.html.]
Vốn dĩ đắc ý bản tự đánh bại ba tên sát thủ, nhưng khi thấy Lục Kiến Vi vẫn mặc y phục trắng như tuyết, dính một chút vết bẩn nào, liền thua.
Hắn chật vật bất kham, trong khi Lục Kiến Vi tiêu d.a.o thoải mái, nếu so sánh, căn bản tư cách kiêu ngạo.
"Đằng hẳn là còn sát thủ nữa." Lục Kiến Vi lên ngựa : "Cửa thành khóa, đêm nay chỉ thể ngủ ngoài trời."
Hai cưỡi ngựa phi nước đại, sát thủ buộc lưng ngựa của Yến Phi Tàng, thời gian một nén nhang chạy như bay, bọn họ cuối cùng cũng thấy bóng dáng của Tiết Quan Hà và những khác.
Bọn họ cũng thể thành, chỉ đành lẩn trốn trong khu rừng ngoài thành.
"Chưởng quầy! Yến đại ca!" Tiết Quan Hà lo lắng chờ đợi, khi thấy tiếng vó ngựa, vội chui cánh rừng trộm.
Sau khi nhận hai , lập tức vẫy tay hô to.
Lục Kiến Vi dừng , lưu loát xuống ngựa, phân phó : "Nhóm lửa, chút thức ăn."
Nàng đề cập đến tình hình chiến đấu, nhưng một câu cũng đủ để giải thích hết tất cả.
Có thể nhóm lửa nấu cơm, điều chứng minh tình thế nguy hiểm giải quyết.
Tiết Quan Hà yên lòng, vội hỏi: "Chưởng quầy, ngài thương chứ?"
"Không ."
"Yến đại ca thì ?"
"Có chút vết thương ngoài da."
Lục Kiến Vi ném lọ thuốc : "Trước tiên dùng nước rửa sạch miệng vết thương, đó bôi thuốc lên, ngày mai sẽ lành hẳn."
Yến Phi Tàng: "Đa tạ."
"Yến ca ca, băng bó giúp ngươi." La Liên Hoàn nghiêng qua.
Yến Phi Tàng: "Không cần."
Vết thương của ở đùi, cho nên cố ý cách xa một chút, cho ai thấy.
"Chưởng quầy, còn sát thủ xử lý như thế nào?" Tiết Quan Hà hỏi.
Tâm tư của Lục Kiến Vi xoay chuyển: "Đưa lên xe ngựa, tự việc dùng đến."
Nàng để cho một cái mạng, chỉ vì đào chân tướng đằng , về phần nội lực , điều đó quan trọng.