"Sau đó, đó tiếng đánh truyền đến từ tiền viện, ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc, sư cũng hoảng sợ, bí mật đưa rời khỏi Chu gia. Chúng vòng qua hậu viện thì đám áo xám phát hiện, sư vì bảo vệ mà thương, nhưng vẫn quyết tâm g.i.ế.c hết đám áo xám đó."
"Sau đó ngươi chạy ngoài như thế nào?" Tiết Quan Hà thật sự tò mò.
La Liên Hoàn rơi nước mắt lã chã: "Chu bá bá và mấy vị tiền bối khác vẫn đang liều mạng chống trả, mấy áo xám đó cũng rảnh để tâm tới , chỉ phái một kẻ đuổi theo. Tuy rằng cấp bậc của cao nhưng khinh công thì , nhớ đến Yến ca ca bao lâu, chừng còn thể gặp , vì chạy theo hướng ."
"Vậy 'đều chết' mà ngươi là như thế nào?" Tiết Quan Hà khó hiểu: "Lúc ngươi chạy trốn tiền bối giúp ngăn cản sát thủ ?"
La Liên Hoàn nức nở : "Trên đường sư tỉnh một , cho trúng thuốc mê, thuốc bỏ trong rượu, màu vị, lúc đầu cảm giác nhưng chỉ cần vận chuyển nội lực, thời gian càng dài, dược tính càng mạnh."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cho nên ngươi suy đoán những đó chỉ thể chờ chết?"
"Nhiều sát thủ như , nhất định bọn họ lành ít dữ nhiều." La Liên Hoàn bi thương : "Còn ba vị sư đang ở tiền viện, bọn họ nhất định … Hu hu hu hu, nhớ cha ."
Trong lúc chạy trốn nàng , chờ đến khi việc qua lúc mới cảm thấy sợ hãi.
"Ngươi lai lịch của sát thủ ?" Lục Kiến Vi hỏi Yến Phi Tàng.
Yến Phi Tàng lắc đầu: "Người dùng kiếm nhiều, chiêu thức của bọn họ cũng tầm thường, ."
"Vậy hỏi thôi." Lục Kiến Vi dậy: "Đến lúc tỉnh ."
Bọn họ theo Lục Kiến Vi vây quanh bên ngoài xe ngựa.
Lục Kiến Vi xốc mành, kéo tên sát thủ ngoài, quả nhiên tên sát thủ tỉnh, nàng với gương mặt tràn đầy kinh hãi.
Đan điền của trống rỗng, tất cả nội lực biến mất!
Nữ nhân đáng sợ gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-245.html.]
"Nói , các ngươi là phương nào? Ai phái các ngươi tới? Mục đích là gì?" Lục Kiến Vi thuận miệng hỏi.
Sát thủ: "…"
"Thôi quên , cái quan trọng, chỉ tùy tiện hỏi thôi." Ngón tay Lục Kiến Vi gõ nhẹ thùng xe: "Dù cũng chỉ là một qua đường vô tội liên lụy, chân tướng sâu xa."
Sát thủ bày vẻ mặt quật cường, sẽ bất cứ điều gì.
"Gần đây đang nghiên cứu một loại độc dược mới, vặn thiếu một vật thử nghiệm, thể trạng của ngươi tồi, thích hợp."
Lục Kiến Vi , từ trong n.g.ự.c áo lấy bình thuốc đổ một viên độc dược đen như mực, lệnh cho Tiết Quan Hà nhét trong miệng sát thủ.
Độc dược hòa tan thành nước, chậm rãi chảy từ khoang miệng đến yết hầu đến dày, chỉ cần là nơi nước độc chảy qua, tất cả đều giống như hàng vạn con kiến đang gặm nhấm, ngứa ngáy đến mức thể chịu đựng .
Hắn lớn tiếng gào rống, lăn lộn mặt đất nhưng cũng vô ích.
La Liên Hoàn thình lình rùng .
Nàng hẳn là đắc tội nữ nhân đúng chứ?
"Giết … Giết …"
Lục Kiến Vi lạnh lùng , trong lòng hề d.a.o động.
Lúc nàng còn nghiên cứu sinh, giáo viên hướng dẫn của nàng từng nhận xét tính cách Lục Kiến Vi phù hợp với công việc nghiên cứu, bởi vì nàng thể vô cùng điềm tĩnh, ít khi tác động bởi ngoại cảnh.
Hiện giờ xem , giáo viên hướng dẫn sai chút nào.
Sinh ở thời đại hòa bình, nàng còn thể ngụy trang bản thành hiền lành bụng, nhưng ở trong thế giới loạn lạc , hà tất gì khách khí với những kẻ cướp tính mạng của nàng?
Nàng màng đến tiếng kêu tê tâm liệt phế của sát thủ, đợi qua một nén nhang cho ăn một viên độc dược.