"Yến Phi Tàng, nếu ngươi  che chở nàng thì cứ việc  thẳng, 'chủ nhân' cái gì chứ, quả thực nực  vô cùng!"
Lục Kiến Vi nhẹ nhàng : "Vì   buồn ?"
"Một nữ nhân   tu vi như ngươi    thể trở thành chủ nhân của Yến Phi Tàng? Điều  chẳng  là vô lý ?"
Lục Kiến Vi  khỏi   tiếng: " ,  chỉ là một bá tánh tầm thường, cực kỳ bình thường, tại    thể trở thành   tình nghi chứ? Du thiếu hiệp, đầu óc là một thứ , hy vọng mỗi ngày ngươi nhớ mang theo  khi  ngoài."
"Phụt." A Nại  nàng chọc bật : "Lục chưởng quầy, ngươi cũng thật dí dỏm."
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong lòng Tiết Quan Hà vui vẻ, chưởng quầy nhà   bao giờ là bên chịu oan chịu uổng.
Ngay cả Yến đại ca cũng  bật  đến á khẩu trong  đầu tiên đến khách điếm.
Lục Kiến Vi lười biếng  đổi tư thế khác, sâu kín mà thở dài: "Một nữ tử nhu nhược như  thật vinh hạnh khi  Du thiếu hiệp để mắt đến."
Du Tiệm Thanh: "…"
Hắn nhận   sự mâu thuẫn   của ,    chỉ tức giận nên   lựa lời, khiến nàng tìm  sơ hở.
Hắn hít một  thật sâu, đồng thời buột   bình tĩnh .
"Lục Kiến Vi, trong minh đang điều tra xem  kẻ thù nào của các khách nhân giang hồ  g.i.ế.c hại trong tiệc mừng thọ của Chu gia  . Chúng  tra ,  khi tiến  Đông Lưu Thành, ngươi  từng qua đêm ở Vân Lai khách điếm bên ngoài thành, sáng hôm   nảy sinh tranh chấp với Đông Lưu song hiệp,    ?"
Lục Kiến Vi: "Không ."
"Ta  hỏi chưởng quầy của khách điếm, cũng xem qua ghi chép khách trọ ở khách điếm, ngươi đừng hòng viện cớ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-259.html.]
"Bảo dược của Đông Lưu song hiệp  trộm,  chỉ hảo tâm trợ giúp bọn họ tìm  kẻ trộm và bảo dược  mất, cái  cũng  xen là tranh chấp?" Lục Kiến Vi  bằng giọng điệu bình tĩnh: "Cũng vì  mà bọn họ chi một  tiền lớn để tạ ơn , nếu ngươi  tin,  thể đến Thiên Khải tiền trang ở Đông Lưu Thành xem xét ghi chép. Tặng năm ngàn lượng bạc."
"Còn  chuyện ?" A Nại trừng mắt  sang Tiết Quan Hà: "Tại    từng  ?"
Thế mà còn  điều giấu giếm!
Tiết Quan Hà bất đắc dĩ, là chưởng quầy   cần nhắc chi tiết về ngày hôm đó, tránh cho bại lộ Bạch Ngọc Linh Chi Đan.
"Không đúng." Hắn đột nhiên phản ứng : "Nếu ngươi thật sự  hỏi chưởng quầy của khách điếm,   thể   chuyện  xảy ? Chúng  còn giúp đỡ chưởng quầy, chưởng quầy  thể bôi nhọ chúng ."
Du Tiệm Thanh nghẹn .
"Ngươi  bắt   trộm thật sự  thù oán với Đông Lưu song hiệp, cho nên liền đến vu oan cho chúng ?" Yến Phi Tàng lạnh lùng : "Quả nhiên là phế vật."
"Yến Phi Tàng!" Thể diện của Du Tiệm Thanh  phá hỏng, giận dữ quát to: "Ai  nàng   cùng một giuộc với tên trộm đan dược   ! Nếu    giải thích  việc nàng  thể dùng đan dược Bạch Ngọc Linh Chi bày kế ngược  tên trộm đó, cuối cùng còn thả  ? Rõ ràng là đang diễn trò!"
Tiết Quan Hà: "Ngươi  hươu  vượn!"
"Ta  hươu  vượn?" Ánh mắt của Du Tiệm Thanh hung ác nham hiểm: "Chưởng quầy của khách điếm , đan dược   trả  cho Đông Lưu song hiệp, ngươi  thể lấy  viên thứ hai ?"
Tiết Quan Hà: ???
Là lỗ tai của  hỏng   là đầu óc của    tật?
Bằng  tại    như thế nào cũng  hiểu?
Lục Kiến Vi   mắc bẫy của : "Nếu như  lấy ,   ngươi sẽ lập tức , quả nhiên là  tàn sát quần hùng, ăn cắp lễ vật trong tiệc mừng thọ?"
"Võ Lâm Minh  cho võ lâm một lời giải thích." Giọng  của Yến Phi Tàng như hàn băng: "Các ngươi  tìm  hung phạm cho nên  ý định tìm một  chịu tội , thật sự  lắm."