Nếu Lục Kiến Vi là đương sự, nàng cũng vỗ tay để tỏ lòng kính trọng.
Ngày đó nếu nàng tiếp tục tranh cãi với Dư Tiệm Thanh ở Song Khê Thành, kết cục chỉ rơi vòng xoáy càng sâu hơn mà thôi.
Nhân lúc nội bộ Võ Lâm Minh vẫn thống nhất ý kiến, những còn kịp phản ứng, rời khỏi đó mới là cách chính xác nhất.
Sau một ngày rưỡi đường, cuối cùng bọn họ đến Giang Châu Thành.
Giang Châu giàu đông đúc, tường thành xây dựng cao lớn nguy nga, cửa thành sơn đỏ như mới, bên ngoài cửa thành ít du khách qua , cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa.
Trong thư của Nhạc Thù nhắc đến, Bát Phương khách điếm xây dựng ở phía nam thành, gần một con sông dài, mở cửa sổ là thể thấy cảnh sông.
"Chưởng quầy, ngươi đến Bạch Hạc sơn trang ?" Tiết Quan Hà : "Hôn nay chúng đến Giang Châu còn thông báo cho A Thù và Trương bá ."
Lục Kiến Vi lắc đầu: "Đến khách điếm."
Người khác suy nghĩ của nàng, thế nhưng bọn họ tin tưởng Lục Kiến Vi, nàng cũng thể phồng má giả mập.
Bất kể là tiểu thuyết là phim ảnh, thời điểm chỉ cách nhà còn một bước dễ xảy chuyện ngoài ý .
Nếu như Võ Lâm Minh phản ứng nhanh, chỉ sợ là đuổi tới Giang Châu.
Bên trong thành đông như trẩy hội, tốc độ ngựa chạy cũng giảm mạnh, lo lắng trong lòng của Lục Kiến Vi hiện lên mặt, thậm chí còn tâm tình ngắm các cửa hàng hai bên đường.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ôn Trứ Chi xốc màn xe lên, ánh mắt theo bóng mặt, lông mày nhẹ nhàng nhíu .
Hắn phát hiện nội tức của Lục Kiến Vi, nhưng thể thể nắm bắt nhịp tim và thở của nàng. Trên đường phố ồn ào huyên náo, nhịp tim của nàng đập nhanh, thở cũng thoáng trở nên dồn dập.
"Giang Châu thật náo nhiệt!" Tiết Quan Hà vẫn còn tâm tính thiếu niên, mấy ngày đường vội vã cuối cùng mới đến Giang Châu Thành, cảm xúc khẩn trương cũng dần cảnh tượng phồn hoa của khu chợ lấn át.
"Đừng nữa, nhanh lên, còn nhiều cơ hội." A Nại ở phía thúc giục.
Tiết Quan Hà: "Ngươi gấp cái gì?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-263.html.]
"Công tử nhà xe cả ngày mệt nhọc, thể sắp chịu nổi, nhanh đến khách điếm để còn nghỉ ngơi sớm."
Tiết Quan Hà khỏi tăng nhanh tốc độ, quan tâm : "Ôn công tử việc gì chứ?"
"Không ngại." Ôn Trứ Chi trả lời: "Chỉ là cảm thấy mỏi mệt."
Dường như Lục Kiến Vi cũng cảm nhận gì, đầu , màn xe cũng đồng thời buông xuống, chỉ kịp thấy bàn tay chợt lóe biến mất.
Đã đến phía nam thành.
Lục Kiến Vi trông thấy khách điếm xây dựng bên bờ sông, là một tòa nhà ba tầng tường viện cao lớn rộng rãi, cổng viện hướng đường, lưng là một con sông.
Bố cục giống y như đúc ở Phong Châu.
Trái tim treo lơ lửng trong suốt chặng đường của nàng cuối cùng cũng dần buông lỏng.
Xe ngựa ngừng ở sân .
Cửa viện khóa nhưng cài chốt cửa từ phía .
"Kỳ quái." Tiết Quan Hà nhảy xuống xe ngựa: "Chẳng lẽ trong khách điếm ?"
Vừa dứt lời, cửa viện mở từ bên trong, một khuôn mặt tràn đầy tinh thần lọt trong tầm mắt, mang theo vui vẻ lộ rõ.
"Chưởng quầy, mới đó mà các đến nơiq !"
Lục Kiến Vi bước tiền viện, lộ nụ lòng, đang định đáp thì trong lòng chợt trào cảm giác chẳng lành.
"Tiểu Khách, mua sắm đạo cụ phòng ngự và đạo cụ công kích, nâng cấp bộ lên tới cấp bảy!" Nàng nhanh chóng quyết định.
Tiểu Khách thành thao tác trong giây lát.
"Đạo cụ phòng ngự trói định với chi nhánh một, thăng cấp đến cấp bảy. Đạo cụ công kích trói định với chi nhánh một, thăng cấp đến cấp bảy."
Lục Kiến Vi: "Mọi khách điếm ngay lập tức."