Nếu ánh mắt thể g.i.ế.c , xé xác mấy thành tám khối từ lâu .
Lục Kiến Vi thong dong đó, đợi cho đám Giang gia ngừng , mới mở miệng : “Cười đủ ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mỹ nhân, nghĩ kỹ ?” Giang Diệu Tổ nhếch miệng tà ác: “Mở cửa hàng phục vụ khác, mệt mỏi lắm, chẳng bằng hồi phủ với bản công tử, hưởng hết vinh hoa phú quý.”
Lục Kiến Vi đầu hỏi Trương bá: “Thanh Long Bang lợi hại ?”
“Bang chủ cấp năm.” Trương bá lời ít mà ý nhiều.
“Ồ.” Lục Kiến Vi xoay : “Vậy còn chờ gì nữa, thử xem quyền pháp mới của ngươi lợi hại .”
Trương bá đáp: “Xin chưởng quầy yên tâm.”
Lão theo Lục Kiến Vi thính đường, đám Yến Phi Tàng cũng theo nàng, ngoài viện chỉ còn Trương bá.
“Trương quản gia.” Giang Diệu Tổ cũng sốt ruột, tiếp tục mạnh miệng: “Đừng là ngươi còn tưởng Bạch Hạc sơn trang sẽ chống lưng cho ngươi đấy chứ?”
Trương bá: “Ta hiện tại quản gia, chỉ là tiểu nhị của khách điếm.”
“Tiểu nhị? Ha ha ha ha, ngươi đúng là càng sống càng thụt lùi, Trương tiểu nhị, và thiếu bang chủ của Thanh Long Bang giao tình sâu đậm, một võ sư già cấp bốn như ngươi dám cản ?”
Sắc mặt Trương bá bỗng trở nên trang nghiêm, đôi tay chậm rãi nâng lên, chưởng phong hình thành từ nội lực cấp năm bỗng trào từ lòng bàn tay, như cuồng phong gào thét, dùng sức mạnh thể khiến cát bay đá chạy xông thẳng về chủ tớ Giang gia.
Uỳnh…
Chưởng phong ẩn ẩn phát tiếng sấm rền, gào thét đánh bay mười mấy bao gồm cả Giang Diệu Tổ.
Tất cả bá tánh vây xem đồng loạt ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi theo chủ tớ Giang gia vẽ một vòng cung giữa trung, cuối cùng nổ lớn rơi xuống đất.
Đường phố lặng ngắt như tờ.
Trương bá thu tay , cảm giác chưởng pháp của ngày càng tinh tiến, trong lòng khuây khỏa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-275.html.]
Lão chấp tay , cất cao giọng : “Chư vị hương , hôm nay Bát Phương khách điếm khai trương, khách quý tới cửa nên cần tiếp đãi, vì ngày mai mới chính thức đón khách. Sau đều cùng ăn cùng một con phố, mong chiếu cố nhiều hơn.”
“A, Trương, Trương đại hiệp khách khí, chúc tài vận hanh thông, vạn sự như ý.”
“Trương đại hiệp quá lời , chiếu cố chúng nhiều hơn nha.”
Mọi tranh phụ họa, đợi đến khi Trương Cao Chúc trở về viện, đóng cửa , lúc đám như tỉnh khỏi giấc mộng.
“Giang thiếu đông rớt ở ?”
“Hình như ở đằng , mau xem một chút!”
“Trương đại hiệp đắc tội Thanh Long Bang, chúng sẽ vạ lây chứ?”
“Hầy, cuộc sống ngày càng khó khăn.”
Thính đường của khách điếm, Lục Kiến Vi ở vị trí chủ vị, những còn xung quanh bàn, Tiết Quan Hà và Nhạc Thù nhanh nhẹn bưng và điểm tâm lên.
Ngụy Liễu vui vẻ : “Lục tỷ tỷ, lúc ngươi tới Giang Châu mở cửa hàng, vẫn mong ngóng ngươi tới, hôm qua tin nhưng tới gặp, để hôm nay tới cho ngươi bất ngờ, ngươi sẽ trách lỗ mãng chứ?”
“ là khiến bất ngờ.” Lục Kiến Vi : “Ngươi mở một võ quán trong thành ?”
Ngụy Liễu gật đầu: “Ta sở trường gì, chỉ một chút công phu, thế nên mở một võ quán, dạy bọn nhỏ học nghệ.”
“Hôm nay ngươi tới chỉ sợ sẽ Thanh Long Bang mất hết thể diện, sợ ?”
“Có ngươi ở đây gì mà sợ?” Ngụy Liễu đối với nàng tin tưởng, một Thanh Long Bang rách là cái thá gì chứ, Lục tỷ tỷ là ngay cả Hắc Phong Bảo và Thiên Lí Lâu đều để trong mắt.
Quản sự của Kim Đao thương hành uống một ngụm , đúng lúc : “Lục chưởng quầy, phụng mệnh thiếu đông tới tặng lễ, thuận tiện mang một phong thư cho Ôn công tử, Ôn công tử hiện tại đang ở ?”
“A Nhạc, mang vị quản sự gặp Ôn công tử.”
“Vâng.”
Chân cẳng Ôn Trứ Chi tiện nên tham dự điển lễ khai trương ở tiền viện, lúc quản sự tới, đang trong phòng sách.