Lục Kiến Vi thuận miệng  bừa: “Đây là huấn luyện của sư môn dành cho ,  cần  kiếm đủ tiền mới  thể  phép trở  sư môn.”
“Thì  là thế.” Ôn Trứ Chi  : “Không  Lục chưởng quầy cần bao nhiêu tiền, thứ khác Ôn mỗ  , nhưng về mặt tiền tài thì   thể hỗ trợ đôi chút cho Lục chưởng quầy.”
Lục Kiến Vi nghĩ đến giá của đạo cụ xuyên , thở dài.
“Một trăm triệu lượng bạc trắng.”
Một trăm triệu! Là một trăm triệu đó!
Nàng cảm thấy hệ thống  ý định   để nàng trở về.
Trương bá hít  một : “Nhiêu đó thì  đào bao nhiêu khu mỏ mới đủ?”
“Khu mỏ bình thường đều do quan phủ quản lý.” Ôn Trứ Chi : “Cũng  tông phái thực lực hùng hậu tự  thầu khoáng sản. Chỉ dựa  buôn bán, e rằng khó  thể kiếm  một hai trăm triệu.”
Lục Kiến Vi: “Cho nên ngươi  giúp  .”
Chiều tà dần buông xuống, A Điều  về khách điếm, móc  hai trăm lượng bạc đưa cho Lục Kiến Vi.
“Ta trả hết nợ .”
“Tiền khám bệnh của Giang gia?” Lục Kiến Vi  dứt khoát lấy  giấy nợ xé bỏ  mặt nàng.
“Ừm.”
Tiết Quan Hà thò đầu qua: “A Điều, rốt cuộc Giang đông gia sinh bệnh gì ? Ngươi trị hết bệnh cho   ?”
“Độc dược mãn tính   trị hết.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Độc?” Nhạc Thù cả kinh : “Có  hạ độc ?”
A Điều gật đầu: “Bọn họ  ngày mai sẽ tới cửa cảm tạ.”
Lục Kiến Vi quan sát biểu cảm của nàng, hỏi: “Ngươi   nhận   ?”
“Ta  .”
“Bọn họ  nhận  ngươi ?” Nhạc Thù  thích  cảnh chia ly, mắt đỏ hoe : “Có phụ mẫu yêu thương là một việc  .”
A Điều im lặng  .
Lục Kiến Vi  hỏi: “Ngươi bằng lòng để cho bọn họ  sự thật ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-288.html.]
“Có.”
“Ngươi về phòng nghỉ ngơi  .” Lục Kiến Vi xoa xoa đầu nàng: “Chuyện ngày mai cứ giao cho chúng ,  cần nghĩ nhiều.”
A Điều nắm chặt gói thuốc  vài bước, đột nhiên  đầu  hỏi: “Ta  trả hết tiền , ngươi  đuổi   ?”
Lục Kiến Vi  câu hỏi  cho nghẹn họng.
Vẻ mặt của tiểu cô nương nghiêm túc lạ thường, nàng  thể  nghiêm túc trả lời.
“Ngươi    về Giang gia ? Không  kế thừa gia sản Giang gia ?”
A Điều lắc đầu: “Ta  học y thuật cùng độc thuật, ngươi  lợi hại,    theo ngươi.”
Nàng hoặc là   lời nào, hoặc sẽ  thẳng đuột như thế,  ít khi vòng vo.
Lục Kiến Vi thích  chuyện với  như , ý  dịu dàng : “Nếu ngươi  yên tâm, chúng   thể ký kết khế ước, ngươi  tiểu nhị ở khách điếm của chúng , bao ăn bao ở, nhưng   tiền công, ngươi thấy ?”
“Lúc  ngươi còn    tuyển nàng mà?” Tiểu Khách lôi lịch sử đen : “Nói cái gì  thông minh khó khống chế.”
Lục Kiến Vi luôn  lý lẽ riêng: “Lúc   , bây giờ  thuộc. Nàng  chỉ thông minh mà còn nhạy bén,   hài lòng.”
“Ừ.” A Điều  chút do dự đồng ý.
“Không  tiền công?” A Nại đang bình tĩnh  xem bỗng khiếp sợ,  về phía Tiết Quan Hà: “Không  các ngươi đều   tiền công đấy chứ?”
Tiết Quan Hà: “Ngạc nhiên   gì? Chưởng quầy chính là sư phụ của ,  còn  hiếu kính nàng mới đúng.”
“Lúc  là chưởng quầy cưu mang ,   lập lời thề   tiểu nhị cho khách điếm cả đời.” Nhạc Thù kiên định .
Trương bá  ha ha : “Ta  cần tiền.”
Yến Phi Tàng luyện đao ở hậu viện,  tham gia  chuyện phiếm.
Nếu   mặt ở đây, chắc chắn cũng sẽ tỏ  khinh thường.
A Nại dựng thẳng ngón cái: “Bái phục.”
“Chẳng lẽ Ôn công tử phát tiền tiêu vặt cho ngươi?” Nhạc Thù tò mò hỏi: “Một tháng bao nhiêu tiền?”
A Nại vội la lên: “Chúng   giống !”
“Sao   giống ?” Tiết Quan Hà  vui: “Mắc gì ngươi  kỳ thị?”
“Không ……”
“A Nại là  nhà của .” Ôn Trứ Chi  giải vây: “Tài sản trong nhà   thể lấy dùng thoải mái.”