Nửa đêm, tất cả ánh đèn trong khách điếm đều tắt, trong màn đêm bao phủ, một bóng vụt từ trong giường chung, như một mảnh tơ liễu, uyển chuyển nhẹ nhàng mà mơ hồ, phát bất kỳ âm thanh nào.
Hắn lặng lẽ băng qua sân để một tiếng động, đang chuẩn bước lên tường rời .
Một bàn tay vô hình ấn mạnh xuống, một lực lượng cực kỳ quen thuộc khiến ngã xuống đất, phát tiếng chạm nặng nề.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiếng khúc khích của nữ tử phát từ lầu ba.
"Đã dùng Tầm Thường Khách mất nội lực, thế mà ngươi vẫn thể thần quỷ trốn khỏi đây, hổ là thần trộm nhất giang hồ."
Lương Thượng Quân trời lời nào.
Từ khi lang bạt giang hồ, thất thủ thể đếm đầu ngón tay, hai đó còn thất bại trong tay cùng một .
"Nếu thần quỷ , Lục chưởng quầy ?" Hắn khổ hỏi.
Lục Kiến Vi: "Ngươi tuyệt kỹ độc môn, cũng ."
"Phục, thật sự bội phục." Lương Thượng Quân liệt mặt đất: "Lục chưởng quầy, việc tay ngươi, cũng lỗ."
"Đêm khuya, chớ phiền giấc ngủ của khác." Lục Kiến Vi vô tình phân phó: "Sáng mai đừng quên quét tước chuồng ngựa."
Lương Thượng Quân nhe răng trợn mắt bò dậy, ôm lồng n.g.ự.c đau đớn về phòng.
Sáng sớm hôm , Lục Kiến Vi tỉnh dậy trong tư thế tọa định.
Nàng rửa mặt xong mới xuống lầu, A Điều mặt báo cáo.
"Hắn tỉnh ."
Thời điểm Phùng Viêm võ giả cấp sáu đánh đến trọng thương, cũng chấp nhận phận cùng tương lai của chính … Sống qua ngày như một phế nhân.
Khoảnh khắc mở mắt , Phùng Viêm cũng cố gắng huy động nội lực bản .
Trình Đại Lộ ở mép giường, vai lưng cường tráng run rẩy.
Đây là đang ?
"Sụt sịt… Sụt sịt…"
Phùng Viêm: ???
"Đại Lộ." Hắn mở miệng gọi một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-310.html.]
Tấm lưng của Trình Đại Lộ cứng đờ, đột nhiên xoay , tay bưng một chén mì lớn, sợi mì dựng thẳng từ trong miệng xuống cái chén.
Hắn kinh ngạc trừng lớn hai mắt, há to miệng : "Thượng sứ ngài tỉnh !"
Mì nhai thành bã phun thẳng ngoài.
Phùng Viêm: "…"
Thương cảm gì đó, bi phẫn gì đó, tất cả đều tan thành tro bụi.
Trình Đại Lộ bưng chén chạy cửa, một lát , một cô nương mười mấy tuổi , nàng bưng một chén dược, gương mặt chút quen thuộc.
"Uống ." Chén thuốc đưa đến bên miệng.
Phùng Viêm theo bản năng mở miệng, nước thuốc vị chua và chát rót trong miệng, nhíu mày, ánh mắt lướt qua đôi môi tím tái của thiếu nữ.
Linh quang chợt lóe, hoảng sợ ngậm miệng .
Đây chẳng là Hồ A Điều, đồ của Hồ Cửu Nương ! Hắn từng gặp nàng ở Vọng Nguyệt Thành! Rốt cuộc nàng cho uống loại thuốc gì!
Nước thuốc chảy dọc theo khóe miệng rơi xuống giường, ướt vai và cổ.
Hắn ngậm chặt miệng, từ chối chịu uống thuốc.
A Điều nhăn mày : "Uống."
Không! Hắn uống!
A Điều bất đắc dĩ, buông chén thuốc, khi rời khỏi phòng bệnh, vặn gặp Lục Kiến Vi đang xuống lầu, liền chặn ở cửa cầu thang báo cáo với nàng.
"Tỉnh ? Tốt lắm." Lục Kiến Vi thấy nàng nhúc nhích bèn hỏi: "Còn chuyện gì ?"
A Điều lo lắng: "Hắn uống thuốc."
"Vì ?"
"Không ."
Lục Kiến Vi ngờ rằng đường đường là Huyền Kính Sứ sợ uống thuốc, bước chân phòng bệnh, đối diện với ánh mắt rối rắm của Phùng Viêm.
"Lục, Lục chưởng quầy!" Phùng Viêm mừng sợ, khi thấy A Điều phía , chần chờ : "Rốt cuộc chuyện là gì?"
Nhìn biểu cảm của , Lục Kiến Vi liền hiểu rõ.
"Ngươi trọng thương, Hàn sứ và Trịnh sứ mang ngươi tới đây chữa bệnh, A Điều là tiểu nhị trong khách điếm, phụ trách chữa trị thương thế của ngươi."
Đầu óc của Phùng Viêm cuối cùng cũng điều chỉnh xong, mặt lộ vẻ hổ : "A Điều cô nương, là hiểu lầm ngươi, còn đổ thuốc của ngươi, thật sự xin ."