Một đồng xu bỗng chốc đánh về hướng chấn lôi, chỉ “phốc” một tiếng, dường như một lỗ kết giới xé rách, ánh trăng xuyên qua vết nứt chiếu trong sân, tiền viện giống như phủ một lớp băng tuyết.
“Khó trách cảm thấy gì đó đúng, rõ ràng đêm nay ánh trăng thế nhưng tiền viện tối đen như mực.” Tiết Quan Hà bỗng nhiên hiểu .
Nhạc Thù siết một mảnh tiền đồng, do dự tay.
Thanh âm Ôn Trứ Chi truyền đến một nữa.
“Cẩn thận lắng .”
Nhạc Thù đem nội lực chuyển tới hai lỗ tai, cẩn thận phân biệt động tĩnh ở tiền viện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngựa trong chuồng hô hấp nặng nề, thể tưởng tượng thở ướt nóng của chúng, nhưng đúng, âm thanh của chúng lẽ từ hướng chuồng ngựa, tại phát từ bên trái?
Đồng xu kiên định đánh , đập vỡ mắt trận, vết rách của trận pháp giống như tơ nhện, chỉ cần một cuối cùng, tiền viện sẽ thể thấy ánh mặt trời.
“Tin tưởng trực giác của chính .” Ôn Trứ Chi giống như một tiền bối dẫn đường ôn hòa: " Ngươi học thủ thuật che mắt , chỉ là còn thiếu kinh nghiệm.”
Nhạc Thù bao giờ khẳng định như .
Khi còn nhỏ luyện công, chậm chạp thể đột phá cấp bậc; luyện tập kiếm pháp cách nào lĩnh ngộ tinh túy bên trong; lén lút học gỗ phụ ngăn cản.
Hắn từng cho rằng bản vô cùng thất bại.
Cho đến khi tiếp xúc với kỳ môn trận pháp, mới phát hiện, đời còn kỹ năng thú vị như , vô cùng yêu thích lĩnh vực , mỗi khi thời gian đều lấy sách nghiên cứu.
Chỉ là vẫn luôn cơ hội thí nghiệm.
Chưởng quầy cho cơ hội, Ôn công tử kiên nhẫn dạy .
Hắn thể thất vọng.
Nhạc Thù mở mắt , ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết, trong mắt trận pháp ở tiền viện giống như một cái lồng trong suốt dễ vỡ, chỉ cần chạm nhẹ một cái——
Rầm.
Trận pháp phá giải.
Ánh trăng sáng lập tức bao phủ cả đình viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-319.html.]
Bên trong bức tường, sáu tử Võ Lâm Minh và một gã tán khách đang chật vật quỳ đất, m.á.u tươi phun đầy đất.
Còn ba gã tán khách nhốt trong phòng riêng.
Tiết Quan Hà khen ngợi: “A Thù, ngươi giỏi quá!”
“Là Ôn công tử giúp .” Nhạc Thù hổ vò đầu: "Nếu thì trong thời gian ngắn cũng thể phá giải.”
“Ngươi mới học bao lâu!”
“Hắc hắc.”
“Mang bọn họn .” Lục Kiến Vi ở lầu lệnh: "A Điều, đút cho bọn ăn Tầm Thường Khách.”
Mọi lập tức bắt đầu di chuyển, ai trói thì trói , ai đút thuốc lo đút thuốc, tất cả sáu ở chuồng ngựa và bốn gã tán khách đều ném thính đường.
Ngoại trừ Âm Sơn Nhị Quỷ đang ngủ say như chết, hắc y nữ khách, mấy của Xích Vân Phong và Vân Huệ thì tất cả còn đều tụ tập ở thính đường.
Lương Thượng Quân là thần trộm, thể dễ dàng thôi miên, mê dược và trận pháp cũng tác dụng đối với .
Hắn vẫn luôn ngoài cuộc, chỉ là đang chờ một cơ hội.
Nếu Lục Kiến Vi thật sự mắc mưu của bọn họ, thể nhờ chuyện thoát ; nếu Lục Kiến Vi phá vỡ ba rào chắn của bọn chúng, cũng sẽ cảm thấy thua thiệt.
“Lục chưởng quầy, đêm nay sợ là ai còn dám tới khách điếm gây sự nữa.”
Lục Kiến Vi khẽ nhướng mi mắt.
“Bao gồm ngươi?”
Lương Thượng Quân ấm ức: “Ta từng suy nghĩ xa, ngươi tin !”
Lục Kiến Vi dời ánh mắt , để ý đến .
“Vừa biểu hiện của A Nhạc .”
Nhạc Thù khen đến mặt mũi đỏ bừng, nhỏ giọng : “Nếu Ôn công tử dạy , trong thời gian ngắn cũng tìm .”
Vừa lúc thấy A Nại đẩy Ôn Trứ Chi .
“Tất nhiên , loại thủ pháp thô thiển , công tử cần xem cũng giải như thế nào, cũng những tên ngu xuẩn lấy dũng khí từ ?”