“Căn cốt, ngộ tính, kỳ ngộ, thiếu một thứ cũng .” Tiểu Khách : "Ngay từ đầu tu luyện tâm pháp phù hợp với căn cốt nhất, ngộ tính thể bảo đảm tu luyện hoặc ít bình cảnh, kỳ ngộ bao gồm nhưng giới hạn trong những trường hợp như linh dược thể gia tăng nội lực, công lực do khác truyền , tiềm lực bạo phát khi thoát khỏi khốn cảnh.”
Ánh mắt Lục Kiến Vi sáng lên: “Thực sự linh dược thể tăng nội lực? Lúc mới xuyên tới hỏi ngươi, ngươi còn là .”
“Nếu ngươi thể tĩnh tâm tu luyện ?” Tiểu Khách hừ nhẹ: "Huống hồ, linh dược khả ngộ bất khả cầu, một khi đời, chắc chắn sẽ dẫn tới tinh phong huyết vũ.”
“Còn truyền công thì ?” Lục Kiến Vi : "Nội lực giữa với bài trừ lẫn ? Nếu thể truyền công, tại còn những bệnh nội lực trọng thương?”
Tiểu Khách: “Nguyên lý và đối tượng giống . Truyền công chỉ giới hạn trong những cùng huyết thống, tu luyện cùng loại tâm pháp, đồng thời truyền công cam tâm tình nguyện, bình thường đều là những trưởng bối gặp kiếp nạn, vì để tránh lãng phí mà khi c.h.ế.t truyền công lực cho vãn bối, vãn bối thể tiêu hóa bao nhiêu thì xem tư chất và trình độ hiện tại của đó.”
Lục Kiến Vi hiểu rõ.
“Ý của ngươi là, linh dược, truyền công đều duyên với đúng ?”
Tiểu Khách chế nhạo: “Ngươi thể thử phát huy tiềm lực của .”
“Ha ha.”
Sau khi đóng cửa, Lục Kiến Vi tập trung việc nghiên cứu y thuật, ngoài nàng cũng hề lơ là việc nghiên cứu cổ thuật.
Sự tồn tại của đám sát thủ áo xám liên tục nhắc nhở nàng, thế giới hề yên bình như vẻ ngoài vốn của nó.
Sát khí ẩn nấp trong đêm đen lúc nào ngơi nghỉ.
“Tài phú” mà nàng sở hữu hiện tại giống như một tòa lâu đài , thì vẻ thần bí nhưng thực chất chỉ cần chạm nhẹ là sẽ đập tan thành từng mảnh.
Những gì nàng thấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Rất nhiều lão quái vật cấp bảy, cấp tám ẩn nấp màn, chỉ cần động nhẹ một ngón tay là thể gây chấn động.
Vào ngày đóng cửa thứ năm, vết thương của La Thắng khỏi hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-327.html.]
Xích Vân Phong Cát trưởng lão đến chào từ biệt.
La Liên Hoàn luyến tiếc rời , nhưng sự cường thế của Cát trưởng lão thể lên ngựa.
“Yến ca ca, chúng sẽ gặp tại đại hội năm ở Võ Lâm Minh.”
Yến Phi Tàng: “...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi bốn của Xích Vân Phong rời , khách điếm cũng chỉ còn chủ tớ Ôn gia còn đang “cầm cự”.
Thời gian bọn họ ở quá dài, A Nại còn hoà chung với bọn tiểu nhị, dần dần dung nhập khách điếm, giống với những khách nhân bình thường.
Người mong bọn họ ở lâu nhất là Nhạc Thù, mang sách tới thỉnh giáo trận pháp.
Đêm đó khi đích phá trận, hiểu của Nhạc Thù với trận pháp càng sâu hơn, dường như còn thấy nghiện, mỗi ngày khi thành công việc của khách điếm xong liền lao đầu trận pháp, trình độ gia tăng rõ rệt..
“Ai u!” Có tiếng kêu truyền tới từ chuồng ngựa.
Lương Thượng Quân cầm xẻng xúc phân trong tay, thò đầu khỏi hàng rào, rống giận một câu: “Nhạc Thù! Ngươi thể đừng bày trận ở chuồng ngựa ? Ta suýt chút nữa giẫm phân ngựa !”
“A?” Nhạc Thù ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Ta A Nại ca ngươi từng đột phá trận pháp nhà bọn họ, lợi hại nha.”
Lương Thượng Quân: “Ta hiện tại áp chế nội lực!”
“Ồ ồ, quên mất.”
“...”
Lương Thượng Quân nước mắt, mang một khuôn mặt thanh tuấn như thế , thế nhưng thành sự tồn tại thấp bé nhất trong khách điếm.
Chỉ Vân Huệ mềm lòng, khi thấy oán giận liền bưng tới cho một bát chè mới nấu.
“Tranh thủ uống khi còn nóng .”
Lương Thượng Quân nở nụ ngoan ngoãn: “Dì Vân, nơi hôi thối như nuốt nổi?”