Kiếm nhiều tiền quả nhiên kèm với nhiều nguy hiểm.
“Nếu Lục chưởng quầy thể chữa khỏi cho bệnh mặt , lời đồn sẽ tự sụp đổ, nhưng tuyệt kỹ độc môn của ngươi cũng sẽ khác thấy.” Ôn Trứ Chi Lục Kiến Vi, cẩn thận : "Theo tình hình , chỉ cách tìm hung thủ tàn sát Chu gia, tìm nguyên nhân của vụ thảm sát mới thể thoát khỏi bùn lầy.”
Lục Kiến Vi vẻ chua xót: “Ngay cả Võ Lâm Minh cũng tìm hung thủ, thể tìm ? Trước khi xuống núi, sư môn với giang hồ hiểm ác, đến bây giờ mới thực sự ý thức . Ta ăn no , các vị dùng thong thả.”
Nàng mặt mày uể oải, chậm rãi lên lầu.
Mọi vài , lo lắng phát sầu lên .
Tiết Quan Hà hết ăn, bực : “Chưởng quầy chỉ mở cửa hàng kiếm tiền, khi kiếm đủ thể về sư môn, mà luôn tham lam chuyện !”
“Ta thấy chưởng quầy như bao giờ.” Nhạc Thù mắt đỏ bừng : "Trước đây nàng chuyện gì cũng nhanh nhẹn, nhất định đau lòng.”
Trương bá thở dài: “Luôn những giống như con đỉa ghê tởm, hút m.á.u sẽ thoải mái.”
“Một cô nương như Lục chưởng quầy, tại thể sống một cuộc sống bình yên?” Nội tâm Vân Huệ cũng tràn ngập thương xót.
A Điều cũng buông đũa, vẻ mặt nặng nề, cầm lấy bọc thuốc về phòng tiếp tục nghiên cứu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Yến Phi Tàng nhấp môi lời nào, nhưng từ hàng lông mày nhíu chặt thể thấy vô cùng khó chịu.
Chỉ Lương Thượng Quân mắt hỏi một câu: “Sư môn của Lục chưởng quầy là ở ?”
“...”
Ôn Trứ Chi đẩy xe lăn, chậm rãi rời khỏi thính đường.
A Nại theo sát đó.
“Công tử, Lục chưởng quầy thật sự gặp khó khăn.” Trở phòng, A Nại đóng cửa , nhíu mày : "Nếu những đó mùi tanh bộ chạy tới, công tử nàng thể chống đỡ ?”
Lần vây công giống với ở Phong Châu.
Lúc những tấn công khách điếm hầu hết là võ giả cấp ba cấp bốn, “Cực Địa Kim Tằm” hấp dẫn tới, thấp nhất cũng là cấp năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-330.html.]
Thậm chí võ vương cấp bảy cũng khả năng sẽ tới xem náo nhiêt.
Nhiều cao thủ đồng thời bao vây khách điếm như , Lục chưởng quầy võ công cao cường tới cũng sẽ kiệt sức.
Ôn Trứ Chi trả lời.
Hắn lấy bút , phác hoạ lên giấy.
“Công tử, đang vẽ gì ?” A Nại ghé sát , giật : "Đây nhà chúng …”
Hắn đột nhiên che miệng , trộm nở nụ .
Phòng lầu ba.
Lục Kiến Vi tê liệt gục xuống giường, lấy chăn che mặt .
“Vi Vi, ngươi đừng nhụt chí, giang hồ chính là như , chúng đạo cụ, sợ những đó.” Tiểu Khách dịu dàng an ủi.
Lục Kiến Vi chăn nhếch mép, ngữ khí uể oải.
“Ta chỉ yên tĩnh mở một cửa hàng, khó khăn như ? Nếu ngươi trói định , bây giờ đang vui vẻ uống sữa gặm gà rán .”
Tiểu Khách chột : “Trói định ngươi là do bất khả kháng mà.”
“Ta nữa.” Lục Kiến Vi rầu rĩ : "Chi bằng cứ để đám khách nhân giang hồ tham lam đó đánh c.h.ế.t , ngươi tìm khác trói định .”
Nàng bày dáng vẻ buông xuôi, Tiểu Khách cũng cách.
“Nếu thì cửa mang đồ uống và gà rán tới cho ngươi?”
Lục Kiến Vi d.a.o động: “Chỉ thể ăn một , còn ăn lén lút, như thì còn ý nghĩa gì?”
“Ngươi đừng buồn, chúng đạo cụ, cần sợ.”
“Đạo cụ vạn năng, hơn nữa trong tài khoản chỉ hơn hai trăm vạn, dùng hết thì ?”
Tiểu Khách khỏi im lặng.
“Thực một biện pháp thể giải quyết chuyện .” Lục Kiến Vi bỗng nhiên dậy, sắc mặt nghiêm túc.