"Ngươi xem,  thật ngươi   tin,    thể bịa đặt, thật sự tiến thoái lưỡng nan." Lục Kiến Vi thở dài,  dậy : "Lam cô nương, ăn thong thả."
Bóng dáng nàng biến mất ở góc cầu thang.
Lam Linh  nàng  lên lầu,  đầu ,  chằm chằm những  ở bàn hỏi: "Các ngươi tin ?"
Mọi  đồng loạt gật đầu: "Tin!"
Chưởng quầy  cái gì thì chính là cái đó!
Lam Linh ném bát đũa xuống, thật sự tức đến no luôn .
Lục Kiến Vi trở  phòng,  lệnh cho Tiểu Khách nhận bồi lễ của Thiên Lí Lâu.
Hai trăm vạn lượng, cộng thêm tiền chuộc  đó của các khách nhân giang hồ,  tính  lẻ thì tổng cộng còn bảy trăm vạn lượng,  bộ đều chuyển  tài khoản riêng của nàng, cách con  một trăm triệu  còn xa.
Hành trình trở về  hy vọng.
“Tiểu Khách, nếu như những    tới đây nhiều hơn,  còn  thể trở về ?”
"Đại danh của ngươi  truyền  ngoài,  bình thường đều sợ Võ Vương cấp chín, sẽ  đến trêu chọc ngươi."
“Cũng đúng.” Lục Kiến Vi tiếc nuối thở dài.
Chiêu   ưu điểm và nhược điểm, nhưng  chung, ưu điểm vẫn nhiều hơn nhược điểm.
Nàng lấy y thư  tiếp tục nghiên cứu kiến thức y học uyên thâm,  lầu truyền đến âm thanh của Lam Linh.
"Ôn công tử, nhà của ngươi ở Nam Châu  diện tích trăm mẫu, tại  ngươi   trả giá cao để ở khách điếm?"
Ôn Trứ Chi  trả lời, An Nại như pháo đốt: "Liên quan gì đến ngươi!"
"Đương nhiên   việc của ." Lam Linh  đến mức chuông rung loạn lên: "Ta là trưởng lão của Thiên Lí Lâu,    nhiều bí mật, nhưng gần đây luôn thấy lực bất tòng tâm, Lục chưởng quầy coi như một chuyện, Ông công tử cũng coi như một chuyện."
“Lam võ sư  coi trọng .” Ôn Trứ Chi nhẹ giọng : “A Nại, về phòng.”
A Nại đẩy xe lăn rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-360.html.]
“Ôn công tử, chẳng lẽ ngươi  trúng Lục chưởng quầy, cố ý tặng tiền cho nàng?” Lam Linh che lồng ngực: “Thật sự  cảm động.”
Đám  Tiết Quan Hà đều sững sờ, tất cả đều  Ôn Trứ Chi.
Chuyện  là thật ư?
"Ngươi  nhảm gì ?" A Nại vô cùng tức giận: "Y thuật của Lục chưởng quầy cao minh, sức khỏe của công tử  ,  chỉ đang dưỡng bệnh ở đây mà thôi, ngươi thật sự bất chấp lý lẽ!"
“Ngươi nóng nảy.” Lam Linh thốt  ba chữ, thành công khiến A Nại tức giận đến phát run,   nên lời.
Ôn Trứ Chi   , khuôn mặt đón ánh mặt trời ấm áp, thanh đạm  mất  vẻ dịu dàng, giống như viên ngọc lâu ngày  mài giũa,   sự tao nhã do trời ban,    nét tinh xảo từ hậu thiên chạm khắc, tựa như một bức tranh.
"Lam võ sư   đáp án như thế nào?"
Lam Linh: "Ôn công tử nghĩ xong ?"
"Lục chưởng quầy thần thanh cốt tú, Ôn mỗ chỉ là phàm phu tục tử  dám khinh nhờn, nếu  thể chiếu cố, giúp  sống lâu thêm chút nữa thì tại hạ  thỏa mãn ."
“Thú vị thật.” Lam Linh cong đôi môi đỏ: “Thần y trong thiên hạ nhiều như , tại  Ôn công tử  nhận định chỉ  Lục chưởng quầy mới chữa  cho ngươi?”
"Khách điếm ở Giang Châu  chỉ  một cái, vì  ngươi  trọ ở đây?”
Lam Linh   một hồi, đột nhiên : "Ngươi tuấn tú như ,  bằng  theo . Nếu ngươi  theo ,  nhất định sẽ phân phó  trong lâu tìm  thuốc giải cho ngươi."
"Nếu Thiên Lí Lâu  thể tìm thuốc giải cho ,  sẽ tạ ơn bằng  tiền lớn." Ôn Trứ Chi  tiếp đề tài của nàng,   đó bắt đầu một cuộc mua bán.
Lam Linh hừ một tiếng: "Không thú vị."
Vân Mộng Hạ Vũ
Bay lên lầu.
A Nại đẩy Ôn Trứ Chi trở về phòng.
“Công tử,   nàng cố ý thăm dò?” Hắn đè thấp âm thanh.
Hai mắt Ôn Trứ Chi  nhắm : "Không  cả."
Trên lầu, Lục Kiến Vi sờ mặt ,  đầu tiên    hổ. Cái gì mà thần cốt thanh tú chứ, nàng với những từ ngữ đó  liên quan tới  ?
Không hổ là  quan gia, thật   chuyện.
Đầu giờ , Hồng Hạ  đích  đến cửa.