Tào Háo Tử phản ứng : “Ngươi là , đang ở gần đây?”
“Ha.” Lữ Hồ Điệp giơ khăn lên : “Nói đúng là ở trong khách điếm.”
Thú vị đây.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bên trong khách điếm, Lục Kiến Vi dứt lời, một cổ khí tức lớn mạnh từ xa tới gần ngừng cửa viện môn khách điếm.
Là của vị võ sư cấp sáu .
Trương bá cảm nhận cổ uy áp, mồ hôi lạnh chảy trán. Khách nhân giang hồ xưa nay hành tẩu sẽ tùy tiện phóng thích uy áp, một khi phóng thích liền ý khiêu khích.
Cấp sáu! Đây chính là võ giả cấp sáu đó!
Lão khỏi về phía Lục Kiến Vi, Lục Kiến Vi vẻ mặt hề đổi, cũng dấu hiệu áp chế.
Trong lòng Trương bá an tâm đôi chút.
Thế nhưng Lục Kiến Vi cũng thoải mái hơn lão tưởng là bao, nàng tu luyện vô danh tâm pháp, khác thấu tu vi nàng, nàng cũng thể miễn dịch với uy áp từ đối phương, nhưng đối mặt võ sư cấp sáu đến cửa khiêu khích, trong lòng Lục Kiến Vi cũng rối rắm.
Chu Nguyệt và Tiết Quan Hà càng lời.
“Tiểu Khách, mở cửa.” Lục Kiến Vi định trốn tránh: “Thuận tiện quét xem mang theo bao nhiêu tiền.”
Hệ thống dùng sức mạnh vô hình mở viện môn.
“Chưa đến năm đồng.”
Lục Kiến Vi: “……”
Nếu thật sự đánh nàng cũng ngại phí thời gian phạt tiền , năm đồng bạc thể gì?
Yến Phi Tàng ngoài cửa chút sửng sốt, tin tức từ thương hành sai, khách điếm quả nhiên võ giả cấp sáu trở lên!
Hắn thế mà nắm chút khí tức nào của đối phương. Yến Phi Tàng dâng lên chiến ý, trực tiếp bước khách điếm cất cao giọng: “Tại hạ Yến Phi Tàng đặc biệt tới lãnh giáo.”
“Yến Phi Tàng!” Trương bá kinh ngạc kêu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-38.html.]
Lục Kiến Vi từng qua danh hào , nhưng nàng một vị võ sư cấp sáu thể xưng là cao thủ nhất giang hồ, ở giang hồ khả năng tên họ.
Nam nhân mắt tướng mạo lãng, tay cầm đường đao một phen chí khí giang hồ.
Lục Kiến Vi hành lang bình tĩnh hỏi: “Ngươi lãnh giáo như thế nào?”
Lúc bốn còn cũng khách điếm, bọn họ đối thoại liền dấy lên hứng thú. Yến Phi Tàng chủ động so tài cùng nào đó trong khách điếm!
Mọi đều , giang hồ nhất đao khách là vị võ si, bình sinh thích nhất tìm luận bàn, thắng thì thôi, thua thì sẽ liên tục lãnh giáo cho đến khi thắng đối phương.
“Ai nha, nghĩ tới khách điếm nơi hoang dã cô nương xinh như .” Lữ Hồ Điệp mặt phấn mỉm , ánh mắt dừng mặt Lục Kiến Vi.
Tào Háo Tử: “Thu tính tình của ngươi, thể để Yến Phi Tàng chủ động so tài nhất định dễ chọc.”
“Người so tài cũng mỹ kiều nương .” Lữ Hồ Điệp dùng khăn lau khóe miệng: “Bổn cô nương là võ sư cấp năm, còn sợ một tiểu nương tử nhu nhược ?”
Hắn từ Lục Kiến Vi cảm nhận khí tức võ giả.
Tào Háo Tử để ý Lữ Hồ Điệp.
Bên Ngụy Liễu gần Đào Dương, ánh mắt tỏa sáng : “Vị cô nương thật xinh , kém hơn giang hồ nhất mỹ nhân là bao, xiêm y của nàng quá, trang sức tóc cũng tinh xảo, trang dung càng…”
“Xuỵt.” Đào Dương dựng thẳng ngón trỏ: “Chúng trốn xa một chút.”
Uống nước còn quan trọng, quan trọng là trận so tài kế tiếp, thể chứng kiến cao thủ nhất giang hồ luận bàn, cơ hội hiếm thấy.
Yến Phi Tàng rút đao khỏi vỏ, hàn quang đao lạnh thấu xương, khí thế phi phàm.
“Đánh một trận.”
Ngữ điệu tự nhiên như .
Trong lòng Lục Kiến Vi to nhưng giọng vẫn mềm mỏng như cũ: “Bình thường ngươi đều tìm so tài như thế ?”
“Nếu thì ?”
“Ngươi đánh là đánh, bổn tiệm chẳng mặt mũi?”
Yến Phi Tàng nhíu mày: “Ngươi thế nào?”