"Mười năm , chỉ là dân thường, trong nhà lấy nuôi tằm ươm tơ kế mưu sinh, dù giàu nhưng cũng vui vẻ hòa thuận. Uông Trì Tiết là một tên thư sinh nghèo túng, khi kinh thi thất bại thì trở quê hương, khi qua Giang Châu trời tối, còn mưa to, phát sốt, ngân lượng, nên chỗ thể , vặn gặp nhà . Người trong nhà thiện tâm liền giữ ở trong nhà dưỡng bệnh.”
Nói đến chỗ , hốc mắt Bình Vu đỏ lên, nghẹn ngào nức nở.
"Ta thà rằng bọn họ bụng như ! Nếu như đêm đó giữ thì nhà của sẽ chết, cũng sẽ đến nỗi trong một đêm mất tất cả nhân. Hắn đáng chết! Hắn đáng c.h.ế.t từ lâu ! Ta g.i.ế.c thì gì sai?”
"Chúng thể lời một bên của ngươi, chứng cứ ? Chúng cần chứng cứ!”
", bằng chứng g.i.ế.c nhà ngươi ?”
Bình Vu lạnh lùng một tiếng: "Án diệt môn thôn Sở gia vịnh Hoa Lê ở Giang Châu mười năm , quan phủ vẫn còn ghi chép, các ngươi thể điều tra!”
Vân Mộng Hạ Vũ
"Vịnh Hoa Lê...” Có hoảng sợ : “Ta từng , một nhà bảy c.h.ế.t oan uổng, đến nay vẫn là vụ án giải quyết.”
"Ôi, ngươi cũng nhớ , đúng là chuyện , là trúng độc chết.”
Vệ Nam Sơn: "Dù , ngươi chứng minh hung thủ chính là Uông Trì Tiết? Lúc đó ngươi ở ?”
"Ta học ở học đường trấn, ngày hôm đó lên trấn, nửa tháng mới về nhà một , may mắn tránh thoát một kiếp. Ta báo quan, nhưng quan phủ tra hung thủ.”
"Nếu như thế thì ngươi như thế nào để tra hung thủ?”
"Bởi vì phương pháp nuôi tằm của Uông Trì Tiết là trộm của nhà !”
"Không khả năng!” Hảo hữu của Uông Trì Tiết lớn tiếng : “Nếu nhà ngươi phương pháp nuôi tằm như , khả năng nghèo khó sống qua ngày?”
"Không sai, phương pháp nuôi tằm như thế chắc chắn sẽ phát tài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-383.html.]
Bình Vu: "Ngươi sai, nhưng mà, diệu pháp nuôi tằm là do đường tỷ của vất vả tổng kết nghiên cứu , vốn định năm mới dùng thử biện pháp mới, ai ngờ... Nhất định là lén chuyện , nên nổi lòng xa.”
"Vẫn đúng, một sách như thể cảm thấy hứng thú với việc nuôi tằm ?”
"Một kẻ sách nghèo khó thất bại, công danh vô vọng, rơi tình cảnh cùng đường mạt lộ, tự nhiên sẽ sinh lòng ác ý.”
"Đó chỉ là suy đoán của ngươi!”
"Ta còn chứng cứ.” Bình Vu lấy một mảnh vụn từ trong tay áo: “Đây là văn thư lúc của , đó tên Uông Trì Tiết và con dấu phủ nha Nam Châu. ”
"Làm ngươi nó?"
"Lúc đến nhà thì phát sốt cao, là và cha lau thể xiêm y cho , văn thư ngấm nước mưa ướt đẫm, cha bảo hong khô, đến ngày hôm đến học đường, còn tỉnh, cho nên vẫn trả văn thư cho ."
Khóe môi Bình Vu nhếch lên, cất giọng mỉa mai: “Đều là sách, tự nhiên quý trọng một tờ giấy thi tượng trưng cho phận văn sĩ, cho nên cẩn thận cất ở nơi bình thường giấu tiền lẻ, ngay cả trong nhà cũng . ”
Vệ Nam Sơn: "Vậy tại nó trở thành mảnh giấy vụn như hiện nay?”
"Bởi vì g.i.ế.c còn phóng hỏa hủy diệt chứng cứ phạm tội, nếu các hương kịp thời cứu hỏa, ngay cả t.h.i t.h.ể đầy đủ của cũng thấy .” Đáy mắt Bình Vu sinh hận: “Lúc tìm , nó như .”
Có hỏi: "Đã văn thư , vì quan phủ thể bắt ?”
"Ngươi xem là vì ?” Bình Vu lạnh hỏi : “Đương nhiên là bởi vì che chở cho .”
Vệ Nam Sơn nhíu mày: "Ai?”
"Chuyện chả rõ ràng , nhất định là một “ hại” khác .” Lam Linh yêu kiều trêu ghẹo: “Ai nha, Huyền Kính Sứ nào cũng thông minh mà.”
Vệ Nam Sơn: “...”
"Ngươi cái gì?” Hắc Hậu quát lớn, hỏi: “Ngươi là Sài trưởng lão che chở một nuôi tằm? Ngươi đùa đấy ?”